Hà nội vào
những ngày tháng chạp
Đi đâu cũng chỉ
thấy tắc đường.
Dòng người chen
chúc dài vô tận
Khói bụi ồn
ào inh ỏi tiếng còi xe.
**
Phố cũ Hàng
đào như thơ đó
Mà nay nhộn
nhạo người chen người
Hàng họ xếp
đống không còn lối
Hè xưa đâu chỗ
người đi chơi.
Đường tắc
người xe nhích từng bước.
Ào ào phố đông...chốn
hư không?
Người cũ dần
đi, đâu còn mấy.
Tứ xứ người
đâu đổ đổ về.
Người lạ, cảnh
lạ, cách nói lạ,
Nhìn giời nhận mình
người bến Tràng an.
Họ nguýt... nào
tôi đã làm gì đâu cơ chứ?
Chỉ là tôi,
người cũ về thăm chốn cũ mà thôi.
**
Tôi về thăm dì nơi
phố ấy
Gác xưa tôi ở tường
vẹo xiêu,
Mái ngói xô
nghiêng đen rêu bám.
Dì tôi nay đã
còng thêm nhiều.
Người đẹp Hàng đào ngày xưa ấy
Tóc trắng tựa mây, vẫn yêu kiều,
Người đẹp Hàng đào ngày xưa ấy
Tóc trắng tựa mây, vẫn yêu kiều,
Lầu son gác tía dì đâu hám
Goá chồng khi tuổi mới biết yêu.
Dì tôi ở vậy bao năm ấy
Chăm mẹ chăm em trọn bao điều.
Xuân sắp đến,
dì lúi cúi sửa soạn ban thờ chính.
Sắp hương, hoa,
ngũ quả đủ màu.
Bánh chưng xanh
đỗ hành, tay dì yếu không thể gói,
Đành để người
quen sắp, nấu giùm.
Gà, giò, mứt...
con cháu đòi mang biếu,
Riêng có xôi vò Hà
nội dì muốn tự thổi thôi...
**
Sáng ba mươi
tết tôi cùng dì
Đi chợ xuân sắm
cành đào thắm,
Lạ làm sao
thấy phố phường hoe nắng
Người biến đâu,
chuyện cổ tích thần kỳ.
Xuân se lạnh, đào
hồng về đem thêm nắng,
Phố xá sạch
hơn,cảnh phố hiền hơn.
Không sục sôi
dữ dội như những ngày hôm trước.
**
Sẩm chiều ba
mươi tôi qua phố,
Mưa phùn như
không, thoảng thoảng bay,
Chiều
muộn tiết xuân se se lạnh,
Thớt thưa chồi biếc thoáng nhẹ lay.
Nhà ấy nhấp
nhô mái kề mái,
Đường ấy thoảng
thi thấy bóng người,
Bước chân mau
vội về chốn cũ
Tìm về đoàn
tụ ta với người.
Nhà nhà cửa
đóng lặng như tranh,
Gác trên cửa kính khéo buông mành
Gác trên cửa kính khéo buông mành
Lấp lóe qua khe
ô cửa nhỏ
Ánh điện nhà ai soi đâu rõ.
Hình bóng phố xưa như tĩnh tại,
Trong tôi tim đập như khựng lại
Trong tôi tim đập như khựng lại
Thời gian, thật
lạ, như ngừng trôi
Hà nội của
tôi, xưa... đây rồi.
No comments:
Post a Comment