Tháng
bäy trôi qua rÃt nhanh. Pollyanna thÜ©ng ôm cô Polly, làm mŠm lòng cô Polly và
nói v§i bà bác r¢ng cô bé Çã hånh phúc th‰ nào khi sÓng trong ngôi nhà m§i cûa
mình.
‘ñÜ®c
rÒi, Pollyanna,’ m¶t hôm bà bác nói trong bu°i h†c khâu. ‘Ta rÃt vui vì ngày
ngày cháu hånh phúc. NhÜng ta tin r¢ng chúng cÛng có ích. M¥t khác thì ta Çã
không làm tròn b°n phÆn cûa ta v§i cháu.’
‘NhÜng
sao låi phäi là có ích?’ ÇÙa trÈ hÕi. ‘TØ Çó có nghïa là gì å ?’
‘Nó có
nghïa là cho bi‰t næng l¿c cûa cháu.’
‘Th‰ chÌ
vui thì chÜa Çû phäi không å?’
‘ Ch¡c
ch¡n là th‰!’
‘ Ôi
tr©i. Bây gi© cháu s® r¢ng bác së ch£ng bao gi© muÓn chÖi trò chÖi v§i cháu ,
bác Polly!’
‘ Trò
chÖi à? Gì th‰?’
‘ LÀn Çó
cha cháu...’
Cô bé
lÃy tay bÎt miŒng låi, nh§ ra r¢ng cô ÇÜ®c yêu cÀu không nói vŠ cha mình.
‘Không
sao,’ cô Polly nói. ‘ M†i ÇiŠu dØng ª Çây sáng nay.’ Bài h†c khâu k‰t thúc.
Bu°i
chiŠu hôm Çó, Pollyanna g¥p bà bác trên gác mái.
‘Bác
Polly, cháu rÃt vui vì bác ljn g¥p cháu. Cháu rÃt thích có bÀu bån!’
Cô
Polly th¿c ra không ÇÎnh Çi lên phòng
cháu gái mà muÓn ljn ch‡ treo nh»ng túi ÇÒ Ç‹ lÃy chi‰c khæn chuàng tr¡ng. Cô
thÆt ngåc nhiên khi thÃy mình ngÒi trên chi‰c gh‰ t¿a lÜng th£ng ÇÙng trong cæn
phòng nhÕ ÇÖn sÖ cûa Pollyanna. ñÙa trÈ bay lượn gi»a giÜ©ng và nh»ng ô cºa s°.
‘Cháu
thích có bÀu bån!’ Pollyanna l¥p låi. ‘NhÃt là
khi cháu có cæn phòng cûa riêng mình...Cháu Çã thích cæn phòng này cho
dù nó không có thäm , không có rèm và không có tranh...’
‘Cái gì
th‰?’ bà bác m¡ng.
Pollyanna
ÇÕ m¥t lên.
‘Không,
không có gì. Cháu thÆt thà không có š nói th‰, bác Polly.’
‘ Ta
cÛng cho là không. NhÜng bây gi© cháu Çã nói thì nói ti‰p cho h‰t.’
‘— cháu
cho là cháu Çã luôn muÓn nh»ng thÙ mà cháu chÜa bao gi© có. M¶t lÀn có m¶t
chi‰c thäm chùi chân trong chi‰c thùng ÇÒ cÙu t‰. H¶i tØ thiŒn chÌ cho cháu xem
nhÜng nó bÎ rách và bÎ Ó bÄn. Ÿ Çó cÛng có m¶t bÙc tranh nhÜng nó bÎ hÕng. Cháu
Çã rÃt thích nh»ng ÇÒ vÆt xinh ÇËp... nhÜng thÆt lòng, bác Polly å , cháu rÃt
vui vì không có gÜÖng . Bªi vì bây gi© cháu không phäi nhìn thÃy nh»ng nÓt tàn
hÜÖng cûa cháu...’
‘ñÜ®c
rÒi, Pollyanna!’ cô Polly xác nhÆn, vØa Çi ra phía cºa. Cô Çã quên chi‰c khæn
chuàng tr¡ng. Ngày hôm sau, cô Polly yêu cÀu Nancy chuy‹n các ÇÒ Çåc cûa
Pollyanna xuÓng cæn phòng ª phía dܧi gác mái. Nancy chåy Çi báo cho
Pollyanna tin tÓt lành Çó.
‘Cô së
chuy‹n xuÓng gác dܧi! Tôi cu¶c là cô rÃt vui vì ÇiŠu Çó. Và tôi së chuy‹n tÃt
cä ÇÒ Çåc cûa cô vào Çó trܧc khi bà bác cûa cô Ç°i š!’
Pollyanna
bay xuÓng tÀng dܧi và sà vào lòng bác.
‘ Ôi,
cám Ön bác, bác Polly, vì cæn phòng m§i cho cháu. Phòng Çó có m†i thÙ, thäm
này, rèm này, và cä ba bÙc tranh không k‹ bÙc tranh bên ngoài cºa s°! Cháu vui
quá!’
‘RÃt
tÓt, cô bé. ChÌ cÀn Çäm bäo r¢ng cháu së gi» gìn cÄn thÆn chúng. Và Pollyanna,
cháu có bi‰t là cháu Çã Çóng sÀm cºa hai lÀn trong nhà này trong vòng nºa phút
vØa rÒi không!’
‘Vâng,
cháu bi‰t. ñó chÌ là vì cháu quá sung su§ng không kìm n°i. Bác Polly Çã bao gi©
Çóng sÀm cºa chÜa?’
‘— ta
cho r¢ng chÜa!’
‘Ôi,
thÆt ti‰c làm sao! ñiŠu Çó có nghïa là có lë bác chÜa bao gi© vui ljn mÙc cäm
thÃy muÓn ÇÆp cºa nên bác Çã không Çóng sÀm chúng. Ho¥c có lë là bác chÜa bao
gi© vui vŠ ÇiŠu gì cä.’
No comments:
Post a Comment