Khi Jane và Elizabeth còn lại một mình, Jane vốn trước
đây đã rất thận trọng khi khen ngợi anh Bingley nay kể cho em gái biết
mình đã ngưỡng mộ anh ấy như thế nào.
“Anh ấy là hiện thân của một người thanh niên nên
là như thế,” cô nói, “hiểu biết, vui tính, hoạt bát. Chị chưa bao giờ
thấy một thái độ nào vui vẻ đến thế! Quá là dịu dàng, với một sự
giáo dục hoàn hảo như thế!”
“Anh ấy cũng đẹp trai nữa,” Elizabeth đáp lại.
“Người thanh niên nào cũng có thể như thế nếu anh ta muốn. Tính cách
của anh ta do đó mà hoàn hảo.”
“Chị đã hãnh diện rất nhiều khi anh ấy mời chị
nhảy lần thứ hai. Chị đã không trông đợi một phần thưởng như thế.”
“Chị không ngờ à? Em sẽ cho chị thấy. Nhưng mà đó chính
là sự khác nhau lớn nhất của chúng ta. Những lời khen luôn làm cho
chị ngạc nhiên, còn em thì không bao giờ. Còn gì có thể tự nhiên hơn
nếu anh ấy mời chị lần nữa? Anh ấy không
thể tự ngăn mình thấy rằng chị xinh đẹp gần gấp năm lần những
phụ nữ khác trong phòng đó. Đừng cám ơn sự nịnh đầm của anh ta vì
điều đó. Ồ, anh ta chắc chắn là rất dễ thương và em để kệ cho chị thích
anh ấy. Chị đã từng thích nhiều người còn ngốc nghếch hơn.”
“Lizzy!”
“Ồ, nói chung là chị quá dễ dàng thích ai đó
đấy, chị biết không. Chị chẳng bao giờ thấy ai có lỗi. Trong mắt chị
cả thế gian này là tốt đẹp và đáng yêu. Em chưa bao giờ nghe chị nói
xấu ai trong đời mình.”
“Chị chỉ muốn đừng bao giờ hấp tấp trách cứ ai,
nhưng chị luôn nói điều mình nghĩ.”
“Em biết chị là thế và đó chính là điều kì lạ.
Có hiểu biết mà chị lại quá thực thà một cách mù quáng, tin vào
những thứ điên rồ, vớ vẩn của người khác! Việc ra vẻ vô tư thì phổ
biến đến mức ta bắt gặp nó ở khắp nơi. Nhưng vô tư không phô trương hay
có ý đồ , chỉ thấy những đức tính tốt của mọi người và thậm chí
còn làm cho nó tốt hơn mà không hề đề cập gì đến thói xấu, thì
chỉ mình chị mới có. Và chị cũng thích mấy chị em gái của anh ấy
nữa, có đúng không nào? Cư xử của họ không như của anh ấy.”
“Chắc chắn là không rồi, vào lúc đầu. Nhưng họ
là những người rất dễ chịu khi ta trò chuyện với họ. Tiểu thư
Bingley sống với anh mình và cai quản ngôi nhà. Chị sẽ thấy mình sai
lầm nếu như chúng ta không thấy cô ấy là một người hàng xóm rất
quyến rũ.”
Elizabeth yên lặng lắng nghe, nhưng không thấy thuyết
phục. Nói chung cách cư xử của họ tại buổi gặp mặt không được cho
là dễ chịu. Với sự quan sát nhạy bén hơn và tính khí ít nhân
nhượng hơn chị mình, và với sự phán xét không thể bị lay chuyển bởi bất
kì một sự quan tâm nào đến bản thân , cho nên cô hầu như không có ý
ủng hộ họ. Thật ra họ là những quí bà quí cô sang trọng, họ chẳng kém
phần vui vẻ hoà đồng khi họ hài lòng, cũng chẳng tốn sức tỏ ra dễ
mến nếu như họ muốn thế. Nhưng họ kiêu hãnh và ngạo mạn. Họ khá là
xinh đẹp, được giáo dục tại một
trong những nữ tư thục đầu tiên trên thành phố, có một tài sản hai
mươi ngàn bảng, có một thói quen chi tiêu nhiều hơn họ có thể và giao
du với những người có vai vế. Và vì thế họ cho mình quyền được hơn
người về mọi phương diện và coi thường người khác. Họ thuộc về một
gia tộc đáng kính ở miền bắc nước Anh, một địa vị có ấn tượng sâu
sắc hơn trong trí nhớ của họ so với tài sản của người anh/em của họ và
của chính họ đã tích lũy được nhờ vào buôn bán.
Anh Bingley thừa hưởng gia tài lên đến gần một trăm ngàn bảng từ cha mình, người đã từng có ý mua sắm ruộng đất nhưng không còn sống để thực hiện nó. Anh Bingley cũng có ý như thế và thỉnh thoảng cũng tìm chọn đất đai cho mình. Nhưng hiện giờ khi anh đã có một ngôi nhà tử tế và một cơ ngơi rộng rãi được tùy quyền sử dụng rồi, thì nhiều người biết rõ cái tính dễ dãi của anh đã nghi ngờ, không biết rồi anh có sống ở Netherfield sau này không, mà để lại cho thế hệ sau cái cơ ngơi này.
Các chị em gái của anh rất lo lắng vì việc anh
có cơ ngơi riêng của mình. Nên mặc dù hiện giờ trên danh nghĩa anh
mới chỉ là người thuê, nhưng tiểu thư Bingley* không phải là không sẵn sàng làm
chủ tọa chiếc bàn làm việc của anh, cũng như bà Hurst*, người mà
đã cưới phải một người đàn ông bảnh chọe chứ không phải là giàu có,
không phải là có không ít ý định xem ngôi nhà của anh như nhà của
mình khi nó hợp với bà ta. Anh Bingley đã không mất thời gian lâu đến hai
năm khi anh bị cám dỗ bởi một lời giới thiệu tình cờ đến xem ngôi
nhà Netherfield. Anh ngắm nó, vào đó suốt nửa giờ , hài lòng với
tình trạng của ngôi nhà và các phòng chính, tán thành với lời tán
dương của chủ nhà và lấy nó ngay lập tức.
Giữa anh và Darcy có một tình bạn bền vững mặc dù tính
cách rất đối lập. Bingley được Darcy quí mến bởi tính tình dễ dãi,
cởi mở và dễ nghe theo. Mặc dù không có một sự sắp đặt nào lại
trưng ra một cách tương phản hơn thế
đối với bản tính của anh, nhưng với bản tính của mình anh chưa bao giờ tỏ ra không hài lòng. Bingley tin cậy nhất vào tình
bạn của Darcy, và đánh giá cao nhất ý kiến phán xét của anh ta. Về
mặt hiểu biết, Darcy hơn hẳn. Bingley không có nghĩa là kém cỏi bên
cạnh anh ta, nhưng Darcy thông minh hơn. Trong cùng một lúc anh ta vừa
kiêu kì, vừa dè dặt và khó tính. Mặc dù được giáo dục tốt nhưng cách cư
xử của anh ta không lôi cuốn. Về phương diện đó bạn của anh ta có lợi
thế hơn hẳn. Bingley chắc chắn là được ưa thích ở bất cứ đâu anh
có mặt, còn Darcy thì cứ tiếp tục gây bực mình.
Cách cư xử tại
đó, khi người ta nói về buổi họp mặt ở Meryton, là đặc trưng đầy đủ
nhất. Bingley chưa bao giờ gặp những người nào mà thấy dễ chịu hơn
thế hoặc các cô gái nào mà xinh hơn thế trong đời. Mọi người đều rất
tử tế và quan tâm đến chàng, không kiểu cách, không cứng nhắc, và chàng
sớm cảm thấy quen thuộc với mọi người trong phòng. Còn đối với tiểu
thư Bennet**, anh không thể tưởng tượng nổi một thiên thần nào lại xinh đẹp hơn
thế. Darcy, trái lại, chỉ thấy một bộ sưu tập đủ các loại người chẳng mấy
xinh cũng không thời thượng, vì anh
chẳng thấy ai trong số họ có chút thú vị nào, nên cũng chẳng có ai
trong số họ để ý quan tâm đến anh hay làm anh thú vị. Tiểu thư Bennet
thì anh thấy là xinh nhưng mà cô ấy cười quá nhiều.
Cô Hurst và cô em gái cũng cho là thế, nhưng họ
vẫn ngưỡng mộ và thích Jane. Họ
tuyên bố cô ấy là cô gái thật đáng yêu và họ không phản đối việc
muốn biết thêm về cô. Tiểu thư Bennet vì thế mà được công nhận như là
một cô gái đáng yêu và người em/anh trai của họ cảm thấy có quyền để
nghĩ về cô ấy như là sự chọn lựa của mình từ lời khen đó.
* Mrs Hurst là cách gọi chị gái của Bingley, là phụ nữ đã có chồng nên gọi theo họ của chồng. Dịch là bà nghe có vẻ già so với tuổi nên tạm gọi là cô Hust. Cũng là để phân biệt với Miss Bingley là cô/tiểu thư Bingley em gái của Bingley nhưng chưa chồng nên vẫn theo họ của cha. ND
** trong chuyện này cô chị cả Jane thường được tác giả gọi là tiểu thư Bennet để phân biệt với các em gái của mình.ND
No comments:
Post a Comment