Bày ma pháp, chị em đụng phải quỉ.
Một hôm Bảo
Ngọc tham gia tiệc sinh nhật của phu nhân Vương Tử Đằng. Vương phu nhân
không đi, Giả Hoàn tới, bèn để nó chép “Kim cương chú” cho mình. Giả
Hoàn ngồi trên giường của Vương phu nhân , thùng rỗng kêu to, lớn tiếng
bảo a hoàn châm đèn rót trà. Bọn a hoàn đều không hỏi han gì đến nó, chỉ có
Thải Hà và nó hợp với nhau nên rót chén trà đưa cho nó.
Được một lát
Bảo Ngọc quay về, nằm trong lòng Vương phu nhân làm nũng. Vương phu nhân
để Bảo Ngọc nằm trên gối phía sau mình, lại gọi Thải Hà đến vỗ
lưng cho cậu để tỉnh rượu. Giả Hoàn từ trước đến giờ vốn ghét Bảo
Ngọc, nhìn thấy cậu ta và Thải Hà cười nói càng thêm tức, giả vờ
tuột tay, hất cây đèn đầy dầu vào mặt Bảo Ngọc. Bảo Ngọc kêu “ôi
trời” một tiếng, người trong khắp phòng đều sợ một phen. Chỉ thấy
Bảo Ngọc khắp đầu khắp mặt đầy dầu, trên má bên trái xuất hiện một
vết bỏng giộp. Vương phu nhân vừa sợ vừa tức, một mặt ra lệnh cho
người rửa mặt cho Bảo Ngọc, một mặt mắng Giả Hoàn. Chị Phượng cũng
qua dọn dẹp , nói : “Dì Triệu này cũng nên dạy bảo nó lúc thường.”
Vương phu nhân nghe nói, lại gọi dì Triệu tới mắng cho một trận :
“Nuôi cái loại hạ lưu dạ tối như thế này, cũng không quản nổi.” Dì
Triệu bình thường bụng dạ hẹp hòi nông cạn, với chị Phượng và Bảo
Ngọc cực kì khó chịu nhưng không dám biểu lộ ra, hôm nay lại phải
chịu tức tối, nhưng đành ngậm đắng nuốt cay.
Hôm sau, mẹ đỡ
đầu bán khoán của Bảo Ngọc là Mã đạo bà tới phủ thăm hỏi, thấy
Bảo Ngọc bị bỏng, tỏ vẻ nhân từ mà ruột hiểm sâu , nói : “Đây là
tai bay vạ gió, chẳng qua là tôi đã cho hoá giải rồi.”,lại mượn cơ
hội này lừa gạt không ít tiền dầu đèn. Mã đạo bà ngồi một lát,
lại đến chỗ dì Triệu hỏi thăm. Dì Triệu vừa khóc kể khổ, vừa tức
tối nói xấu Bảo Ngọc và chị Phượng . Mã đạo bà nói bà ta có cách
, dì Triệu nghe thấy trong lòng vui vẻ hân hoan, nói : “Bà có cách
nếu linh nghiệm, giết chết được cả hai đứa thì bà muốn gì cũng
được.” Vừa nói, vừa cho Mã đạo bà không ít bạc , đồ trang điểm. Mã
đạo bà nhận các thứ, rút ra mười con quỷ mặt xanh tóc bạc bằng
giấy cắt cùng hai người giấy, đưa cho dì Triệu nói : “Viết tám chữ
ngày sinh của hai đứa bọn nó lên hai người giấy này , đặt người giấy
và năm con quỉ cùng nhau , mỗi bộ giấu dưới giường chúng nó, đợi tôi
ở nhà làm phép , sẽ có kết quả.”
Một hôm Đại
Ngọc tới Di hồng viện gặp Bảo Ngọc, thấy Lí Hoàn, chị Phượng , Bảo
Thoa đều ở đó. Mọi người đang nói chuyện , dì Triệu và bà Chu tới .
Được một lát mọi người cáo từ ra về, Bảo Ngọc bảo Đại Ngọc ở lại
, nói có lời muốn nói với cô. Bảo Ngọc kéo tay áo của Đại Ngọc
chỉ cười nhưng không nói gì. Bỗng nhiên Bảo Ngọc kêu một tiếng : “Ôi
trời, đau đầu quá.” Cậu ta nhảy cao ba bốn thước, nổi loạn hét to,
nói năng bậy bạ. Đại Ngọc và bọn a đầu sợ quá vội vàng gọi bọn
Giả mẫu. Trong lúc đợi mọi người vội tới, Bảo Ngọc mang đao côn, liều
lĩnh làm loạn một trận trong vườn. Mọi người đang lo lắng , thì nhìn
thấy chị Phượng tay cầm một con dao thép sáng loáng xông vào vườn,
nhìn thấy gì cũng chém. Mọi người càng đâm hoảng , mấy bà có sức
lực chạy tới ôm lấy chị Phượng , đoạt con dao, khiêng trở lại phòng.
Mọi người mồm
năm miệng mười đề xuất kế hoạch, thử đủ loại phương thuốc y dược ,
cầu thần xem bói , nhưng đều không hiệu quả.
Mắt nhìn chị
Phượng và Bảo Ngọc nằm trên giường , mê man bất tỉnh, ngay cả hơi thở
cũng suy nhược . Giả mẫu, Vương phu nhân, Giả Liễn ...đau xót tuyệt
vọng . Dì Triệu lại ngấm ngầm vui sướng , giả vờ thiết tha khuyên
bảo : “Tôi thấy cậu ấy cũng không sống nổi, chi bằng thay quần áo
mới , để cậu ấy đi sớm sủa.” Vừa mới nói xong đã bị Giả mẫu nhổ
thẳng vào mặt , mắng cho một trận nên thân.
Giả phủ đang
rối, trời sập đất nhào, bỗng nghe văng vẳng truyền lại tiếng mõ, có
người tụng : “Nam mô giải oan nghiệt bồ tát. Người trong nhà không
khỏe, gặp nguy trúng tà , chúng tôi đều có thể y trị.” Giả mẫu nghe
thấy, vội cho người mời vào. Giả Chính thầm nghĩ : “Sân trong sâu
thế, âm thanh làm sao lại có thể nghe rõ ràng thế?” , chỉ nhìn thấy
một hòa thượng chốc đầu và một đạo sĩ què chân. Đạo sĩ nói : “Nhà
ông có bảo ngọc hiếm lạ , lấy ra để chúng tôi niệm thần chú, thì có
thể trị bệnh được.” Giả Chính nghe thấy biết ngay là có ý chỉ ngọc
của Bảo Ngọc, nên lấy từ trên cổ của Bảo Ngọc đưa cho họ. Hòa
thượng đó đỡ lấy, cầm trong lòng bàn tay, thở dài một tiếng rồi
nói : “Núi Thanh nghạnh vừa mới xa, chớp mắt đã qua mười ba năm rồi.”
Ông ta vừa tụng những lời điên khùng, vừa cọ sát viên ngọc một hồi,
đưa cho Giả Chính nói : “Ngọc này đã có linh hồn, không thể ố độc.
Hãy để cho hai người bọn họ nghỉ ngơi trong một gian phòng , không
được cho những phụ nữ khác xâm phạm vào, ba mươi ba ngày đảm bảo sẽ
khỏi bệnh.”
Hai người cũng
không mang lễ tạ, quay người bỏ đi. Bọn Giả mẫu làm theo lời hoà
thượng , đúng đến tối, chị Phượng , Bảo Ngọc dần dần tỉnh lại ,
nói muốn ăn các thứ. Sau ba mươi ba ngày , hai người quả nhiên bệnh
tình thuyên giảm hẳn.
No comments:
Post a Comment