Bảo Ngọc thử tài đề hoành phi
Một hôm sinh nhật của Giả Chính , hai phủ Dung
Ninh cùng nhau tụ họp chúc mừng rất là náo nhiệt. Lúc này trong
hoàng cung lại truyền ra tin tức , chị cả Nguyên Xuân của Giả phủ
được tấn phong thành Phượng tảo cung Thượng thư, gia phong Hiền đức
phi. Hai phủ Dung Ninh vui sướng ngất trời, duy chỉ có mỗi Bảo Ngọc
vì Tần Chung trọng bệnh mà phiền muộn không vui, mãi đến khi Giả
Liễn và Đại Ngọc trở về mới vui lên. Bảo Ngọc thấy Đại Ngọc thay
đổi càng thêm thanh thoát xinh đẹp , trong lòng rất hoan hỉ.
Giả Liễn bước
vào trong phòng , chị Phượng gọi người bày rượu thức ăn, hai vợ
chồng ngồi đối diện ăn cơm. Chị Phượng hỏi : “Lão gia gọi anh đi làm
gì thế?” Giả Liễn nói : “Hoàng thượng đặt mình vào tâm thế người
dân, coi trọng đạo hiếu, cho phép các phi tần đã vào cung lâu năm được
về nhà thăm thân. Nhà chúng ta nên vì chuyện Giả phi thăm thân mà
chuẩn bị.”
Ngày thứ hai,
Giả Trân , Giả Liễn bắt đầu trù tính việc xây dựng vườn thăm thân cho
Giả phi. Trong nhà có đại sự như thế, Giả Chính cũng phải trông nom
nên không hỏi han đến bài vở , Bảo Ngọc rất là thư thái ung dung..
Một hôm vào lúc sáng sớm, Bảo Ngọc vừa mới chải đầu rửa mặt xong,
tên tiểu đồng Đinh Yên chạy tới nói
Tần Chung sắp chết rồi. Sau khi Bảo Ngọc chạy nhanh tới, nắm lấy tay
Tần Chung khóc lóc, Tần Chung chỉ trối trăng được một câu rồi tắc thở.
Vườn thăm thân xong
xuôi rồi, nhưng hoành phi, câu đối trong vườn cần phải thuận theo tiêu
chí của Giả phi, mà Giả phi lại chưa tới, hoành phi thì không thể để
trống. Giả Chính muốn thử xem tài học hành của Bảo Ngọc, bèn dẫn
Bảo Ngọc cùng một đoàn văn nhân vào vườn, để Bảo Ngọc nghĩ ra tên tạm
viết trước lên, đợi Giả phi tới mới lại thân chinh đặt tên.
Bảo Ngọc quả
nhiên có tài hoa. Vừa mới vào cửa vườn, nhìn thấy một trái núi nhỏ
xanh biếc chặn trước mắt, Bảo Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi nói :
“Ngọn núi này không phải là núi chính, cảnh chính, nhưng nếu không
có nó thì cảnh trí trong vườn vừa nhìn vào đã thấy rõ hết. Nên đề
tên ‘Khúc kinh thông u xứ ‘ (con đường nhỏ dẫn tới nơi tĩnh mịch ), mới
lộ rõ phong cách đặc sắc.” Mọi người nghe thấy liền cất tiếng ca
ngợi. Giả Chính cười nói : “Không nên biểu dương nó, nó là một đứa
trẻ, biết cái gì, chẳng qua là chuốc lấy tiếng cười mà thôi.” Mọi
người tiếp tục đi về phía trước, Bảo Ngọc ứng đối cảnh sắc các nơi
, dẫn sách viện điển , lần lượt đề ‘ Thẩm phương’ , ‘Hữu phong lai
nghi ‘, v.v cho các hoành phi và câu đối, mọi người không nén nổi đưa
mắt nhìn nhau.
Bảo Ngọc ra
khỏi vườn liền bị bọn tiểu đồng bu lại, nói rằng hôm nay cậu trổ
tài hết mực, đồng loạt đòi thưởng. Lại nói, bọn chúng hết lấy bao
hương sen của Bảo Ngọc, rồi túi quạt cũng như đồ dùng tùy thân đều
giật lấy. Đại Ngọc nghe nói, vội hỏi Bảo Ngọc : “Cái bao hương sen
mà em khâu cho anh bị mang đi mất rồi à? Sau này anh đừng có mà lại
muốn đòi vật dụng của em.” Nói xong tức mình quay về phòng cắt nát cái
túi hương mà mấy hôm trước Bảo Ngọc bày cách cho cô làm.
Bảo Ngọc nhìn
thấy cô cứ cố cắt cái túi hương cũng tức mình cởi áo ra, rút từ
trong vạt trước chiếc áo ngắn màu hồng ra bao hương sen, nói : “Em xem
xem , đây là cái gì? Anh đâu có để vật dụng của em cho người khác. Em
không muốn cho tôi vật dụng , tôi cũng trả lại bao sen này cho em.” .
Vừa nói Bảo Ngọc vừa vứt bao sen trả lại cho Đại Ngọc. Đại Ngọc nghe
thấy, tức quá lệ như mưa rơi, cầm kéo lại định cắt bao sen bị Bảo
Ngọc giằng lại. “Em hay, em dở” anh cũng đều xin lỗi , lúc đó hai người
mới hòa hảo.
No comments:
Post a Comment