Wednesday, 18 June 2014

Hồng lâu mộng , Chương 14



Đại Ngọc chôn hoa khóc hồng tàn phai


Một hôm Bảo Ngọc đang cùng Đại Ngọc trò chuyện ở Tiêu tương quán, Tập Nhân tìm đến nói ông cho gọi Bảo Ngọc . Bảo Ngọc nghe thấy vội vàng mặc quần áo ra khỏi vườn rẽ sang đại đình, nhưng lại nhìn thấy Tiết Bàn đứng đó cười vỗ tay thì mới biết Tiết Bàn dụ cậu ra đây. Bảo Ngọc tức giận quay người định đi. Tiết Bàn liền vội vái chào, xin lỗi, nói : “Ngày mai là sinh nhật tôi, Trình Nhật Hưng bên hàng đồ cổ đưa những đồ ăn hiếm tới, tôi vừa kính biếu mẹ và lão thái thái xong , muốn gọi cậu đến nếm thử.”

Bảo Ngọc và Tiết Bàn uống rượu và nghe hát, chơi vui cả ngày mới quay về vườn. Vừa về đến nhà không lâu, Bảo Thoa vừa cười bước vào nói : “Ăn những thứ tươi ngon của nhà tôi rồi phải không?” a hoàn tới rót trà, mọi người uống trà nói chuyện.

Đại Ngọc thấy Bảo Ngọc bị Giả Chính gọi đi cả ngày, trong lòng lo lắng, sau khi cơm tối xong thì qua cậu ta. Thấy Bảo Thoa đi về phía viện của Bảo Ngọc, bèn dừng ở cầu Thẩm phương một lát ngắm chim nước nghịch nước rồi mới đến Di hồng viện.

Thấy cửa viện đóng kín, Đại Ngọc đập cửa gọi người đến mở, ai ngờ a hoàn Tình Văn và Bích Ngân đương cãi nhau, đang lúc khó chịu, giận đùng đùng nói : “Mọi người ngủ cả rồi, mai hãy đến.” Đại Ngọc cho rằng bọn a đầu không nghe ra càng gọi to : “Là tôi đây, còn không mở cửa ra à?” Tình Văn vẫn không nghe ra, khó chịu nói : “Không cần biết cô là ai, cậu hai dặn rồi, không cho phép bất cứ ai vào.” Đại Ngọc nghe thấy , tức ngây người ra ở bên ngoài, nghe thấy bên trong nhà Bảo Ngọc và Bảo Thoa đang vui vẻ nói cười, nghĩ tới mình thân cô không nơi nương tựa , phận ăn nhờ ở đậu , đứng ở góc tường tổn thương khóc. Đương khóc thì Bảo Ngọc tiễn Bảo Thoa ra , Đại Ngọc trốn vào một chỗ, đợi người đi rồi mới quay về phòng , suốt đêm ngồi ôm gối khóc thầm.

Hôm sau là tiết Mang chủng, tương truyền ngày này các thần hoa thoái vị. Lũ con gái trong vườn Đại quan đã dậy từ sớm, bày đặt lễ vật các loại để tiễn đưa thần hoa. Khắp vườn dải thêu bay phất phới, cành hoa đung đưa, vô cùng náo nhiệt.

Đại Ngọc bởi vì cả đêm mất ngủ , sáng sớm dậy muộn, nghe thấy tiếng các chị em ồn ào ở trong vườn , sợ người ta cười cô lười biếng, liền vội súc miệng rửa mặt đi ra. Ai ngờ vừa mới ra cửa đã gặp Bảo Ngọc đi vào, Đại Ngọc tịnh không để ý đến cậu ta, vừa dặn dò Tử Quyên vừa đi ra ngoài. Bảo Ngọc trong lòng buồn bực không biết đắc tội với cô ở đâu, đành bám theo ra, nhưng không biết Đại Ngọc đi trốn ở đâu, nghĩ bụng đợi mai cô ấy hết giận lại đi hỏi xem sao.

Bảo Ngọc cúi đầu nhìn thấy rất nhiều hoa Phong tiên, Thạch lựu rơi, biết Đại Ngọc giận không tới để nhặt, nên dùng vạt áo đựng cánh hoa, đi về phía mộ hoa nơi đã cùng Đại Ngọc chôn cánh hoa.

Lúc sắp đến mộ hoa, Bảo Ngọc bỗng nghe thấy bên gò núi có người khóc thút thít, vừa khóc vừa kể , nói rất thương tâm. Bảo Ngọc nghĩ thầm : “Cũng không biết là a đầu của phòng nào, chịu khổ bất bình đến đây khóc.” Vừa nghĩ vừa dừng lại lắng nghe, chỉ nghe người ấy nói khổ đau thống thiết, trong lòng thương đau. Nguyên là Đại Ngọc vì chuyện đêm qua bị ở ngoài cửa đóng, thương tâm buồn khổ, mượn chuyện tiễn biệt thần hoa hôm nay , mang hoa tàn cánh rụng đến chôn , khóc lóc kể lể một hồi. Đúng lúc nghe thấy “Nay ta chôn hoa, người cười ta cuồng si, mai người chôn ta nào biết là ai” và “Một sớm xuân tận hồng nhan lão, hoa rơi người mất đều không hay” thì Bảo Ngọc không nén được thương tâm khóc òa lên, hoa rụng trong lòng rơi vãi hết cả ra đất. Đại Ngọc nghe thấy tiếng khóc nghĩ thầm : “Người khác đều nói ta có bệnh si , lẽ nào còn có người si hơn thế?” Nghĩ đến đây, Đại Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Bảo Ngọc , tức giận đọc thao thao : “Tôi đúng là ai, vốn chỉ là một kẻ tàn nhẫn đoản mệnh...”Vừa nói đến hai từ “đoản mệnh” thì ngậm miệng lại , thờ dài một tiếng, rồi bỏ đi.

Bảo Ngọc định thần , nhìn thấy Đại Ngọc đang đi ở phía trước , liền vội đuổi theo , nói : “Anh biết em không muốn hỏi han anh, lại vào hôm nay, chẳng phải lúc này.” Đại Ngọc nghe thấy quay đầu hỏi : “Vào lúc này là thế nào? Hôm nay là thế nào?” Bảo Ngọc thở dài một tiếng  nói : “Từ lúc cô em tới, tôi đâu có lúc nào không vì cô em mà không nghĩ . Lòng tôi thích thứ gì, nghe thấy cô em nói thích, tôi liền cho em không phải nói đến câu thứ hai ; tôi thích ăn thứ gì, nghe nói cô em cũng thích ăn, tôi đều để nguyên gói không đụng đến mang đến cho em. Bây giờ cô em rộng lượng , đã không đặt tôi vào trong mắt , mấy ngày qua không hỏi han để ý gì đến tôi. Tôi chỉ lãng phí tâm tư, có oan ức cũng chẳng có nơi mà kể.” nói rồi rơi lệ. Đại Ngọc cũng khóc theo, Bảo Ngọc thấy cô không nói lời nào , lại nói : “Nếu anh không tốt, em mắng anh đánh anh đều được, chỉ không nên không hỏi han gì đến anh, khiến anh không hiểu rõ ngọn nguồn , hồn xiêu phách lạc.” Đại Ngọc chất vấn cậu ta, tối hôm qua tại làm sao không để a hoàn ra mở cửa, Bảo Ngọc thề thốt nói không biết việc đó. Đại Ngọc nghĩ có thể a hoàn lười biếng, vì thế tha thứ cho Bảo Ngọc. Hai người biến khóc thành cười, lại hòa thuận.



No comments:

Post a Comment