Bảo Ngọc nghe hát, hiểu sai đạo thiền
Từ khi Bảo Thoa
tới Giả phủ , Giả mẫu thấy Bảo Thoa không những dung mạo xinh đẹp mà
còn hiền thục thông tuệ, tấm lòng cởi mở nên vô cùng yêu quí. Nghe
nói sinh nhật Bảo Thoa tròn mười lăm tuổi sắp đến , Giả mẫu bèn đưa
bạc bảo chị Phượng sắm sửa tiệc rượu, mời ban bát đến hát. Tương
Vân vốn định về nhà nhưng vì lễ sinh nhật của Bảo Thoa nên lưu lại.
Tới sinh nhật
của Bảo Thoa, trong viện nơi Giả mẫu ở có dựng một rạp sân khấu diễn trò. Các nữ quyến trong Giả phủ cùng dì Tiết, Bảo Thoa ,
Tương Vân ... sau khi ăn tiệc xong chấm chọn vở hát, nghe hát. Giả mẫu
cứ muốn Bảo Thoa chấm trước. Bảo Thoa từ chối không được lại biết
Giả mẫu thích lời hát vui nhộn, bèn chấm chọn một vở “Tây du kí”,
Giả mẫu vô cùng thích thú.
Tiếp đến chị
Phượng, Bảo Ngọc, Nghênh Xuân các chị em ... mỗi người tự chấm chọn
một vở hát. Sau khi mọi người chấm chọn xong , Giả mẫu lại bảo Bảo
Thoa chấm, Bảo Thoa bèn chọn vở “Lỗ Trí Thâm đại náo núi Ngũ đài”.
Bảo Ngọc nói : “Chị chỉ thích chọn loại thế này.” Bảo Thoa nói :
“Cậu nghe cả trăm lần vở này mấy năm nay, nhưng không hiểu rõ cái hay
của vở diễn.” Nó không chỉ có gieo vần giỏi mà ca từ điền vào còn
rất khéo.” Bảo Ngọc vừa nghe nói vội xích lại gần nài nỉ : “Chị
ơi, đọc cho tôi nghe với.”
Bảo Thoa bèn
bắt đầu đọc. Khi nghe đến : “Trần trùi trụi đi về không vướng víu”,
Bảo Ngọc không nén được tình cảm vỗ đùi vỗ tay , nói luôn hay quá.
Buổi tối sau
khi tan hát, Giả mẫu thích hai tiết mục của vai Tiểu Đán và vai Tiểu
Sửu trong đó, bèn cho người gọi đến gặp . Vừa mới biết Tiểu Đán
mới mười một tuổi, Tiểu Sửu mới chín tuổi , Giả mẫu lại càng thêm
yêu quí ra lệnh cho thưởng tiền
thưởng vật. Chị Phượng ngắm Tiểu Đán một lúc rồi nói : “Đứa bé
này hao hao giống một người, các vị đều không nhận ra à?” Bảo Thoa
biết giống ai nhưng chỉ khẽ cười xòa. Bảo Ngọc cũng sợ không dám
nói. Tương Vân thì vừa cười vừa nói : “Tôi nhìn thấy giống dáng vẻ
của chị Lâm.” Đại Ngọc sau khi nghe liếc Bảo Ngọc một cái , xem phản
ứng của Bảo Ngọc, đúng lúc thấy cậu ta đang đưa mắt cho Tương Vân.
Mọi người đều nghe thấy câu nói này , nhìn kĩ lại một hồi rồi cười
nói : “Quả nhiên không sai.”
Tương Vân vì cho
rằng Bảo Ngọc oán trách mình nên nổi giận đùng đùng quay về nơi ở,
vừa bảo a hoàn Thúy Lũ thu xếp đồ đạc, vừa lầm bầm : “Ở đâu lại
còn muốn lườm người khác, có ý gì cơ chứ.” Lúc này Bảo Ngọc cũng bám
theo gót vào, kéo cô lại nói : “Này em, anh đây chẳng phải là vì em
sao. Người khác đều biết em Lâm là người nhạy cảm hay suy nghĩ , nhận
ra rõ mà cũng không chịu nói, chẳng ngờ em mồm miệng không che chắn
lại nói ra. Anh sợ em làm phật ý cô ấy vì thế mới đưa mắt cho em.”
Tương Vân hất tay ra nói : “Em thấy anh vì chị ấy mà đối xử không công bằng. Em vốn không bì
được với chị Lâm của anh, lại còn bênh chị ấy, thế là không được.
Anh vừa mới nói những lời phỉnh phờ lại còn nói những lời khiến
người nghe phát tức.” Nói xong cô đi thằng một mạch tới phòng của
Giả mẫu.
Bảo Ngọc thấy
Tương Vân không hỏi han mình liền vội đi tìm Đại Ngọc. Ai dè Đại Ngọc
lại châm chọc Bảo Ngọc nói : “Người khác mang tôi ra so với con hát
đùa cợt là xong , ai ngờ anh lại còn đưa mắt cho Tương Vân. Ý tứ của
anh tôi biết rõ rồi , cô ấy nguyên là tiểu thư con nhà vương hầu , còn
tôi chẳng qua chỉ là a đầu con nhà bình dân . Cô ấy mang tôi ra làm
trò cười chỉ tự hạ thấp mình. Chằng qua mọi người không hiểu hết
lòng dạ anh, anh mang tôi ra nói sự tình, sợ cô ấy làm phật ý tôi ,
cô ấy có làm phật ý tôi hay không thì liên quan gì tới anh.”
Bảo Ngọc thấy
chuyện bàn bạc giữa mình và Tương Vân thì Đại Ngọc đã nghe thấy hết
rồi, thầm nghĩ : “Ta một lòng vì hai vị các người mà tử tế, bây
giờ hai người chẳng hay lại bỏ ta.” Vì thế cậu bẽ bàng quay về
phòng của mình.
Sau khi vào
trong phòng , ai cậu cũng không hỏi han, Tập Nhân quan tâm cậu cũng
không thèm nghe, chỉ giương mắt thẫn thờ. Bỗng nhiên cậu nghĩ tới lời
ca trong câu “Trần truì trụi đi về không vướng víu”, không nén được òa
khóc to , quay phắt đến trước bàn, viết ra một bài thơ thiền. Đại ý
của nó là chẳng cần phải nghĩ đến việc chứng thực tình cảm từ người khác
, như thế càng đỡ phải thêm lo lắng . Khi tới vạn chốn hư không người ta sẽ giành được nơi trú chân. Sau
khi viết xong cậu cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng bèn lên
giường đi ngủ.
Đại Ngọc đến
xem động tĩnh của Bảo Ngọc, Tập Nhân mang ra bài thơ thiền. Đại Ngọc
sau khi xem, điền ở mặt sau hai câu : “không nơi trú chân, mới là sạch ”
thì mang về đưa cho Bảo Thoa và Tương Vân cùng xem . Bảo Thoa cười nói
: “Người này ngộ ra rồi, do là hôm qua ở ca khúc đó mà ra cả, thế
mới tồn tại kiểu nghĩ này, lỗi tại tôi đầu têu.” Nói xong cô xé
luôn. Đại Ngọc muốn cho Bảo Ngọc dứt hẳn ý định học đạo bèn cùng
Bảo Thoa, Tương Vân đi đến phòng của Bảo Ngọc , nói : “Giành được
chốn trú chân cố nhiên là hay, thế nhưng điều này còn chưa bỏ hẳn
thì ngay cả chốn nương thân cũng không có đâu, thế mới coi là sạch.
Anh tất nhiên là một chút cũng còn chưa biết, nên mới đi học đạo.”
Bảo Ngọc tự
nhận không giác ngộ cao bằng Đại Ngọc , cười nói : “Anh chẳng qua chỉ
nói chơi chốc lát một câu.” Nói xong cả bốn người lại chơi đùa cùng
nhau.
No comments:
Post a Comment