Nguyên Xuân về thăm vườn Đại quan
Sau khi vườn
thăm thân chuẩn bị chu toàn, Giả Chính dâng thư, Hoàng thượng cho phép
Giả phi về nhà thăm thân vào lễ nguyên tiêu. Đến buổi tối của lễ
nguyên tiêu, Giả phủ trên dưới đều lặng yên trực chờ ở ngoài cổng.
Bỗng nhiên mười thái giám chạy đến trước báo tin, chẳng bao lâu một
đội lính nghi vệ thái giám đến. Sau đó tám vị thái giám khiêng một
chiếc kiệu thêu phượng vàng kim thong thả đi tới. Nữ quyến Giả phủ
quì xuống bên đường, mấy vị thái giám vội vàng đỡ bọn Giả mẫu
dậy.
Chiếc kiệu đó
đi vào vườn, lúc Nguyên Xuân nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, ánh đèn
sáng choang ngũ mầu rực rỡ trong vườn, thì không kìm được xúc động
nói : “ Thật xa hoa quá.” Nguyên Xuân xuống kiệu lên thuyền, trên thuyền
có rèm đính hạt trai che rủ, treo các loại bồn cảnh và đèn trang
trí , tinh xảo, trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Chỉ thấy hai bên bờ trên
lan can đá có treo đèn gió tác chế từ thủy tinh pha lê, trên cành cây
có đính hoa lá làm từ tơ lụa, dưới ao dựng hoa sen, chim nước làm từ
vỏ trai ốc và lông vũ.
Thuyền áp sát
bờ, Nguyên Xuân đáp xe ra vườn, đi đến nội phòng của Giả mẫu, định
quì xuống làm gia lễ, bọn Giả mẫu cũng vội quì xuống ngăn cô lại.
Nguyên Xuân nước mắt đầm đìa, một tay đỡ Giả mẫu, một tay đỡ Vương
phu nhân, cả ba lời đầy trong tâm mà không nói ra được, chỉ có thể
nhìn nhau khóc không ra tiếng. Bọn nữ quyến đứng cạnh phòng cũng
khóc, không nói nên lời. Rất lâu
Nguyên Xuân mới khiến thôi rơi lệ, giả cách kiên nghị, cười nói : “Tôi
không dễ dàng về lại lần nữa, mọi người nên cười cười nói nói mới
phải. Lát nữa tôi đi rồi, lại không biết đến khi nào mới có thể quay
lại.” Nói đến đây, không nén được lại nghẹn ngào khóc không ra tiếng.
Hình phu nhân bước tới khuyên giải một hồi, Nguyên Xuân mới cùng các
vị thân hữu , lần lượt gặp nhau, cùng mọi người nói chuyện gia đình,
tình riêng.
Chiểu theo qui
định của hoàng gia, Giả Chính chỉ có thể ở bên ngoài rèm che hướng
vào hỏi thăm Giả phi, cha con nén khóc gặp nhau, đành chỉ làm theo
nghi lễ vua tôi, nói những lời đại loại ơn vua mênh mông. Giả Chính
nói trong vườn có hoành phi câu đối đều là của Bảo Ngọc đặt, Nguyên Xuân
nghe thấy vô cùng mừng rỡ, liền vội
truyền cho Bảo Ngọc vào. Nguyên là từ nhỏ Bảo Ngọc chỉ do chị
cả Nguyên Xuân chăm sóc, nên hai chị em tình cảm như mẹ con. Sau khi Nguyên
Xuân vào cung, vẫn còn luôn luôn nhớ Bảo Ngọc , đành để lại cho người
nhà giáo dưỡng cậu. Sau khi Bảo Ngọc làm lễ, Nguyên Xuân ôm cậu vào
lòng , vuốt ve tóc cậu và nói : “so với lúc trước cao lớn nhiều
rồi....” vừa nói xong đã lại lệ tuôn như mưa.
Vưu thị và chị
Phượng đi tới nói : “Tiệc tùng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, kính mời
quí phi tới.” Nguyên Xuân đứng dậy cùng mọi người vào trong vườn, thăm
quan “Hữu phong lai nghi”, “Hồng hương lục ngọc” ...các nơi. Dưới ánh
đuốc sáng trưng, chỉ thấy đình đài lâu tạ, sơn thuỷ hữu tình, cảnh
sắc các nơi đều không giống nhau. Nguyên Xuân luôn luôn gật đầu, ca ngợi
cảnh trí trong vườn, sau đó nói : “Về sau không nên lại xa xỉ như thế
này nữa.”
Vào đến chính
điện , tiệc tùng bắt đầu, bọn Vưu thị , chị Phượng đích thân rót
rượu bưng đồ ăn. Nguyên Xuân cho người mang bút mực đến, tự mình chọn
mấy chỗ ưa thích nhất trong vườn đặt tên cho như “Tiêu tương quán”, “Hành
vu uyển”, Di hồng viện”, “Huán cát sơn trang” v.v , lại giúp chỉnh sửa
tên vườn thành “Đại quan viên”.
Nguyên Xuân đề
các chị em mỗi người làm một bài thơ, lại lấy “Di hồng viện”, “Huán
cát sơn trang”, v.v làm đề mục bảo Bảo Ngọc làm bốn bài thơ Đường luật năm từ. Nguyên Xuân xem thơ
của các chị em, vô cùng tán thưởng nói : “ Trong số này có thơ của
hai em Tiết và Lâm là xuất sắc
nhất, vượt trội hơn hẳn các chị em khác.”
Đại Ngọc vốn
mong tối nay trổ tài , áp đảo mọi người, không ngờ Giả phi chỉ bảo
chị em bọn họ mỗi người viết có một bài thơ, trong lòng có chút
buồn chán như thất bại. Cô thấy Bảo Ngọc đang suy nghĩ rất lung, do
còn dư ra một bài “Hạnh liêm tại vọng” chưa viết ra, vì thế tự nghĩ ra
một kế, viết lại trên giấy cuốn ném cho Bảo Ngọc. Nguyên Xuân xem thơ
của Bảo Ngọc Đặc biệt vui mừng , nói : “ Quả nhiên rất tiến bộ, bài
“Hạnh liêm” ưu tú này là hay nhất.”
Giả Tường dẫn
đầu mười hai con hát đợi từ sớm ở dưới lầu, chờ thái giám tới báo
tin thơ làm xong rồi , mới vội chuyển tờ trình tiết mục lên. Nguyên
Xuân gật đầu bốn suất diễn. Nghe xong , thái giám trình lên tờ trình
lễ vật ban thưởng cho mọi người. Nguyên Xuân xem từ đầu đến cuối, khẽ
gật đầu, ra lệnh cho họ phân phát vật phẩm ban thưởng cho mọi người
trong Giả phủ.
Mọi người tạ
ân, viên thái giám chấp sự tấu lên : “Đã giờ Sửu khắc ba, xin loan giá hồi
cung.” Nguyên Xuân không theo, tụt lại khóc, cầm tay Giả mẫu và Vương
phu nhân , buông không nổi. Cô cố nén khóc, cười nói : “Mọi người đừng
nhớ nhung tôi, chỉ nên giữ gìn thân thể của mình . Bây giờ hoàng ân
mênh mông, có lẽ năm tới lại sẽ cho phép tôi về thăm , chỉ là đến khi
đó không nên lại phô trương lãng phí như thế.” Bọn Giả mẫu đã khóc
không thành tiếng, thể theo luật lệ của hoàng gia không thể làm trái,
Nguyên Xuân đành phải lên xe quay về.
No comments:
Post a Comment