Giải câu đố đèn, Giả Chính lòng buồn.
Một hôm có
người đến báo tin, nói Giả phi phái người đưa đến đèn câu đố để
người trong Giả phủ giải. Mọi người sau khi nghe đều nhanh tới phòng
của Giả mẫu. Thấy một tiểu thái giám cầm một chiếc đèn bằng lụa
trắng có các câu đố được dán lên, để mọi người giải, thậm chí đáp
án được giải xong còn bao kín lại đưa vào trong cung, xong lại để mỗi
người cũng làm một câu đố đèn một lát rồi đem đi. Đương tối, thái
giám lại tới Giả phủ đưa những đồ vật Giả phi ban thưởng cho những
ai đoán đúng. Trừ có Nghênh Xuân và Giả Hoàn , mọi người đều đoán
đúng . Giả phi cũng đoán đúng câu đố đèn của mọi người viết.
Giã mẫu thấy
Nguyên Xuân có thú vui như thế , tự mình cũng thấy rất vui, vì thế
để mọi người làm một cái đèn rất khéo bao kín lại , để mọi người
viết câu đố đèn dán lên mặt trước, thậm chí còn chuẩn bị rượu quả
tưởng thưởng mua vui. Giả Chính cũng qua góp vui, Giả mẫu cười nói :
“Con ở đây, bọn Bảo Ngọc đều không dám nói cười. Với lại mẹ còn
nói một câu đố cho con giải nhé.” Giả mẫu nói một câu, Giả Chính để
mua vui cho mẹ , cố ý giải sai mấy lần, bị phạt nhiều thứ, mới nói
ra đáp án.
Giả mẫu lại
nói : “Con nhìn xem trên lớp bao đèn này đều là các câu đố của chị
em chúng nó làm, con lại giải xem nào.” Giả Chính nhìn thấy câu đố
của mọi người viết như thế không tránh khỏi ngờ vực trong lòng : “Mẹ
thì làm câu đố về pháo tre, sau khi nổ động trời một tiếng thì hóa
thành tro bụi ; bàn tính của Nghênh Xuân làm gẩy loạn như điên ; diều
giấy của Thám Xuân trôi nổi phóng túng chẳng có phẩm hạnh ; hải đăng
trước phật của Tích Xuân không phải điềm lành.” Giả Chính vừa nghĩ
vừa cảm thấy trong lòng phiền muộn, cũng không còn phấn chấn nữa,
chỉ cúi đầu trầm tư. Giả mẫu thấy con như thế bèn để ông ta về
trước nghỉ ngơi. Bảo Ngọc thấy cha đi khỏi, như con khỉ sổ xích cùng
các chị em đùa bỡn ầm ĩ.
Sau khi Nguyên
Xuân về cung , nghĩ cảnh sắc trong Đại quan viên thanh lịch, chỉ có đi
qua một lần, để không quả là lãng phí , nên hạ lệnh để chị em trong
nhà chuyển vào trong vườn Đại quan ở, lại sợ Bảo Ngọc cô đơn nên
cũng cho phép cậu có thể vào ở, học hành.
Bảo Ngọc nghe
thấy tin này, vui mừng hoa chân múa tay. Sau khi tất cả đã sắp xếp
thỏa đáng, mọi người chọn ngày lành để chuyển vào Đại quan viên.
Bảo Thoa sống ở Hành vu uyển, Đại Ngọc sống ở Tiêu tương quán, Bảo
Ngọc sống ở Di hồng viện, Lí Hoàn sống ở Đạo hương thôn, Nghênh Xuân,
Thám Xuân, Tích Xuân phân ra vào ở Xuyết cẩm lâu, Thu sảng trai và Liêu
phong trai. Trong Đại quan viên bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Bảo Ngọc từ
khi chuyển vào trong vườn , hả lòng hả dạ. Cậu hàng ngày cùng chị
em đọc sách, vẽ họa, sống rất vui vẻ. Ai ngờ nhàn rỗi cũng sinh
phiền não, một hôm cảm thấy toàn thân khó chịu, nơi này cũng không
thích, nơi kia cũng không ưa. Thằng hầu Mính Yên thấy tình trạng ấy
bèn mua mấy quyển tiểu thuyết cổ kim và ngoại truyện Võ Tắc Thiên,
Dương Quý Phi, mang cho Bảo Ngọc xem. Bảo Ngọc bình thường chỉ có xem
một loại thư tịch “Tứ thư”, “Ngũ kinh”, đâu có xem qua những loại sách
này, nên như bắt được của qúi. Mính Yên lặp đi lặp lại cảnh cáo : “Những
quyển sách này dù thế nào cũng không được mang vào vườn, nếu không
thì tôi ăn chẳng được tội phải gánh. Bảo Ngọc do dự hồi lâu , chọn
ra những sách văn chương thanh lịch , len lén mang vào trong vườn xem.
Đúng thời gian
này là dương xuân tháng ba, Bảo Ngọc ăn sáng xong, mang một quyển “Hội
chân ký”, ngồi bên cầu Thấm phương, trên hòn đá dưới cây đào, say sưa
hứng thú đọc sách. Một trận gió thổi qua , thổi bay già nửa hoa đào
trên cây xuống, rơi đầy thân đầy đất. Bảo Ngọc định giũ cánh hoa rơi,
lại sợ đi bộ giẫm lên, bèn mang cánh hoa đến bên bờ ao thả cánh hoa
xuống ao.
Bỗng nghe thấy
sau lưng có người nói : “Đổ hoa xuống ao không được, anh thấy nước ở
đây sạch, đợi sau khi chảy ra mọi người vứt các thứ dơ bẩn thối rữa
xuống ao thì chỉ làm mục nát hoa thôi.” Bảo Ngọc quay đầu nhìn thì
ra Đại Ngọc đang mang một chiếc chổi quét hoa, vác một chiếc cuốc ,
trên cuốc treo một cái bao đựng hoa, thong thả đi tới. Đại Ngọc lại
nói : “Em đã dựng một ngôi mộ hoa ở trên gò kia , chúng ta quét cánh
hoa, phủ đất lên chiếc bao mỏng này chôn hoa, đế chúng theo đất, như
thế chẳng lẽ không sạch sẽ?”
Bảo Ngọc gật
đầu lịa lịa, nói : “Đợi anh đặt sách xuống , cùng em thu nhặt.” Đại
Ngọc hỏi : “Sách gì thế?” Bảo Ngọc thấy lộ tẩy, biết giấu cũng
không qua được Đại Ngọc , bèn nói : “Em này, việc này anh chỉ nói cho
em biết, em tuyệt nhiên không được để người khác biết. Đây đúng là
quyển sách rất hay, bảo đảm em xem xong , đến cả cơm cũng không muốn
ăn.” Nói xong cậu đưa sách cho Đại Ngọc. Đại Ngọc đặt đồ xuống, nhận
sách , xem từ đầu đến cuối, càng xem càng thích. Sách đã đọc xong
rồi , Đại Ngọc vẫn còn thích chưa muốn buông tay, cầm sách chăm chú
mê mẩn, im lặng nhẩm cho thuộc.
Bảo Ngọc sợ
người khác phát hiện , cười nói : “Em còn phải khẩn trương lên cất
sách đi , chúng ta chôn hoa mới là việc chính.” Đại Ngọc như mơ bắt
đầu tỉnh, cùng Bảo Ngọc chôn hoa tử tế.
No comments:
Post a Comment