Đại Ngọc chế giễu, cười Tương Vân
Một hôm a hoàn
theo hầu Bảo Ngọc là Tập Nhân về nhà ăn tết quay lại, nói với Bảo
Ngọc rằng mẹ và anh trai cô muốn chuộc cô về. Bảo Ngọc nghe thấy vô
cùng lo lắng, giàn giụa nước mắt. Kì thực Tập Nhân đã cự tuyệt
người nhà vì cô mà tính chuyện chuộc thân, nhưng nghĩ đến việc Bảo
Ngọc nghịch ngợm buông thả, muốn mượn danh nghĩa chuộc thân để thử
xem tình cảm của Bảo Ngọc đối với mình , cũng nhân dịp này khuyên
bảo cậu ta.
Vì thế Tập
Nhân nói : “Muốn cho tôi không đi cũng được, chỉ cần thuận theo tôi ba
việc .” Bảo Ngọc lau nước mắt cười , vội nói : “ Đừng nói hai hay ba
việc mà có đến hai hay ba trăm việc , tôi cũng đều nghe theo chị. Chị tốt
lắm, chỉ cần chị săn sóc tôi, đợi cho tôi hóa thành khói bay đi thì
các chị lại đi.” Tập Nhân vội vàng bịt mồm cậu ta lại nói : “Đây là
việc đầu tiên muốn thay đổi này, không được nói hoá thành khói , đấy
là những lời phủi phui. Việc thứ hai là không được phép nói trước
mặt người khác rằng sách nào cũng không hay. Việc thứ ba là không
được phỉ báng đạo phật, ăn phấn sáp bôi mặt của bọn con gái.” Bảo
Ngọc cười gật đầu đồng tình.
Ngày hôm sau,
Bảo Ngọc đi tìm Đại Ngọc để chơi. Đại Ngọc đang ở trong phòng ngủ
trưa, Bảo Ngọc lại gần muốn kéo cô dậy, Đại Ngọc không chịu, lấy
khăn tay che mặt vẫn muốn ngủ như cũ. Bảo Ngọc sợ cô ngủ sẽ sinh
bệnh , dỗ dành nói : “Trong nha môn Dương Châu bọn em xảy ra một chuyện
lớn, em có biết không?” Đại Ngọc cho là chuyện thật, tỉnh hẳn nghe
cậu ta kể chuyện. Ai mà biết Bảo Ngọc ngờ đâu thuận mồm bịa chuyện
như ranh, nói rằng cô là tinh của
con chuột. Đại Ngọc nghe thấy vừa tức vừa buồn cười, làm ra vẻ đánh
cậu ta, cả hai cười ầm ĩ một lúc.
Cơm xong, Bảo Ngọc đến chỗ bao lơn nhà dì
Tiết chơi. Bảo Thoa, Hương Lăng, Oanh Nhi cả ba người đang chơi cờ thì
Giả Hoàn đến cũng muốn chơi. Giả Hoàn là con trai của Giả Chính và dì
Triệu, dung mạo thấp hèn, không được mọi người ưa. Sau khi nó thua bạc
lại giở trò xấu, bị Oanh Nhi nói còn khóc, Bảo Ngọc bèn bảo nó : “Đầu
năm mới khóc cái gì, chỗ này không thích thì mày đi chỗ khác mà
chơi.”
Giả Hoàn khóc
lóc quay về tố khổ, dì Triệu tức lên mắng nó : “Thiếu gì chỗ để
mà chơi? Ai bảo mày tự chạy đi tìm còn không vui nỗi gì.” Đúng lúc
đó chị Phượng đi ngang qua bên ngoài cửa sổ nghe thấy , bèn nói qua
cửa sổ : “Em Hoàn hãy còn nhỏ, có sai thì dì chỉ dạy bảo nó, làm sao
lại nói những câu như thế được?” Dì Triệu nghe thấy không dám nói ,
chỉ có thể ôm hận trong lòng.
Đúng lúc Bảo
Ngọc cùng Bảo Thoa đang trò chuyện, bỗng nghe thấy người nói : “Cô
nương Sử tới rồi.” Nguyên là Sử Tương Vân là cháu gái họ bên nhà Giả
mẫu tới Giả phủ. Bảo Ngọc và Bảo Thoa cùng nhau đến chỗ Giả mẫu,
vui mừng gặp Tương Vân hỏi han. Đại Ngọc cũng ngồi một bên hỏi Bảo
Ngọc : “Anh chơi ở đâu thế?” Bảo Ngọc đáp : “Ở nhà chị Bảo.” Đại
Ngọc nghe thấy, cười nhạt nói : “Tôi đã nói rồi mà, mắc lại ở đâu
đó, chứ không thì đã sớm bay tới rồi.”Bảo Ngọc cười nói : “Chỉ cho
phép anh chơi với em thôi à, thỉnh thoảng qua chỗ chị ấy chơi một lần,
em đã lại nói như thế.” Đại Ngọc tức lên nói : “Đi hay không đi liên
quan gì đến em, sau này anh không nên hỏi han gì đến em.” Nói xong tức
giận bỏ về phòng.
Bảo Ngọc vội
vàng bám theo tới trước mặt buồn
rầu nói : “Em thấy rõ rằng là , chúng ta từ nhỏ đến lớn đã luôn bên
nhau, chị ấy vừa mới đến, tại làm sao anh lại vì chị ấy mà xa lánh
em được .” Đại Ngọc cúi đầu không nói, Bảo Ngọc lại giải thích một
hồi , hai người mới lại hòa hảo như cũ.
Đúng lúc này
Tương Vân vừa cười vừa đi tới nói : “ Anh hai, chị gái, các vị cả
ngày chơi với nhau rồi, tôi không dễ dàng đến đây, thế mà lại không
hỏi han gì đến tôi.” Đại Ngọc nói : “Vân Nhi đã hay nói ngọng lại
còn thích nói, lớn thế này mà lại còn ‘anh hai gọi thành anh ‘ai’.
Mỗi lần đi cờ vây thì nghe thấy cô bảo ‘một ai ba bốn’.”
Tương Vân vội
nói : “Chị chỉ biết chuyên đi trêu chọc người khác không thôi, ai chị
cũng hơn rồi , không đáng để vừa nhìn thấy đã trêu ngay. Thứ em không
sánh được với chị, chỉ mong sau này chị vớ được một ông chồng nói
ngọng để cho chị cả ngày được nghe ‘ai,ái’ thôi.” Nói xong Tương Vân
quay người chạy ra nhà ngoài. Đại Ngọc định đuổi theo bị Bảo Ngọc
ngăn lại ở cửa. Tương Vân quay lại, rối rít xin tha. Đúng lúc đó có
người đến mời họ đi ăn cơm tối Đại Ngọc mới thôi.
Tối hôm đó,
Tương Vân và Đại Ngọc ngủ cùng một chỗ. Hôm sau vừa mới sáng, Bảo
Ngọc sau khi tỉnh dậy liền tới Tiêu tương quán. Cậu thấy Tương Vân đánh
răng rửa mặt xong xuôi liền nhờ
Tương Vân giúp chải tóc. Tương Vân không chịu nổi sự dỗ ngon dỗ ngọt của Bảo Ngọc bèn nhận lời. Bảo Ngọc
ngồi xuống trước bàn gương, Tương Vân đứng ở sau lưng cậu chải đầu
bện tóc. Bảo Ngọc nhìn thấy trên bàn gương đặt hộp phấn xoa, len lén
nhón lấy một ít, định cho vào mổm. Đúng lúc đó cậu bị Tương Vân nhìn
thấy từ trong gương. Tương Vân thò tay ra đẩy hộp phấn rơi xuống đất,
chỉ nghe thấy “choang” một tiếng, nói : “Thói xấu này chẳng có tiến
bộ gì cả, đến khi nào mới có thể thay đổi?” Bảo Ngọc tự thấy mặt
mày tối sầm, cúi đầu xấu hổ.
No comments:
Post a Comment