copy từ TTXVA
Published on June 7, 2014 · No Comments
Bài nói chuyện của Đô Đốc Bill McRaven
Mỗi năm đến kỳ tốt nghiệp ra trường, các trường trung học và đại học
Mỹ có thông lệ mời những vị khách có địa vị, tiếng tăm đến nói chuyện
với học sinh, sinh viên. Các vị khách này có thể là 1 chính khách như
tổng thống Obama, 1 nghệ sĩ tài tử nổi tiếng, hay những người thành đạt
như Bill Gate, Steve Jobs, v.v…Những bài nói chuyện có ý nghĩa thường
được các báo in, trích dẫn lại.
Năm nay, có 1 bài diễn văn từ 1 vị khách mời đặc biệt đã được mọi
người và giới truyền thông chú ý, được đăng tải trên nhiều tờ báo. Đó là
bài nói chuyện của đô đốc Bill McRaven, người đứng đầu lực lượng đặc
biệt của Hải quân Hoa Kỳ (Navy SEAL), người trực tiếp chỉ huy biệt đội
SEAL Team Six nổi tiếng, người giám sát việc lập kế hoạch và thực hiện
cuộc tấn công tiêu diệt Osama bin Laden.
Ông là tướng Hải quân bốn sao bí ẩn nhất và luôn được bảo vệ cẩn mật.
Trong khi các Đô đốc như Greenert, Gortney, Locklear thường xuyên xuất
hiện trong các phương tiện truyền thông và trước Quốc hội, McRaven thì
lại bí mật và tránh né mọi sự chú ý về mình.
Tuần rồi, sinh viên tốt nghiệp tại Đại học Texas ở Austin lại nhận
được 1 sự “chiêu đãi” hiếm có, đó là bài nói chuyện đầy ý nghĩa và hóm
hỉnh của Đô đốc Bill McRaven.
Dưới đây là bài nói chuyện của ông:
Kính thưa Viện Trưởng Powers, Phó Viện Trưởng Fenves, các vị Trưởng
khoa, các vị giáo sư, cùng gia đình và bạn bè, và quan trọng nhất là các
tân sinh viên tốt nghiệp niên khoá 2014. Xin chúc mừng thành tích của
các bạn.
Đã gần 37 năm từ ngày mà tôi tốt nghiệp UT.
Tôi nhớ rất nhiều điều về ngày hôm đó.
Tôi nhớ tôi đã bị nhức đầu từ một buổi tiệc nhậu (nguyên văn:
“party”) đêm trước. Tôi chỉ nhớ là tôi đã có một bạn gái nghiêm túc,
người mà tôi kết hôn sau này – đó là chuyện quan trọng cần nhớ – và tôi
nhớ rằng tôi đã được nhận vào Hải quân ngày hôm đó.
Nhưng trong tất cả những điều tôi nhớ, thì tôi lại chẳng nhớ những ai
là khách mời lên phát biểu trong buổi tối đó và tôi chắc chắn không nhớ
bất cứ điều gì họ nói.
Vì vậy, phải thừa nhận 1 thực tế là nếu tôi không có thể làm cho bài
phát biểu này đáng nhớ – thì ít nhất tôi sẽ cố gắng để làm cho nó ngăn
ngắn.
Khẩu hiệu của Đại học UT là “Những gì bắt đầu ở đây sẽ làm thay đổi
thế giới” (nguyên văn: “What starts here changes the world”).
Tôi phải thừa nhận, là tôi rất thích cái khẩu hiệu đó.
Tối nay có gần 8.000 sinh viên tốt nghiệp UT.
Trong 1 bảng phân tích khá chặt chẽ, mẫu mực của website “Ask.Com”,
họ nói rằng trung bình 1 người Mỹ sẽ giao tiếp với khoảng 10.000 người
khác trong suốt cuộc đời của mình.
Đó là con số rất lớn, rất nhiều người.
Nhưng, nếu mỗi người trong các bạn thay đổi cuộc sống của chỉ mười
người và mỗi một người này làm thay đổi cuộc sống của mười người khác –
vâng, chỉ mười mà thôi – thì sau đó trong năm thế hệ – tức là sau 125
năm – lớp sinh viên tốt nghiệp năm 2014 sẽ làm thay đổi cuộc sống của
800 triệu người.
800 triệu người – các bạn hãy suy nghĩ về con số này đi – nó nhiều
hơn gấp đôi so với dân số Hoa Kỳ. Đi tiếp thêm một thế hệ nữa và bạn có
thể thay đổi toàn bộ dân số thế giới – 8 tỷ người.
Nếu bạn cho rằng rất khó để thay đổi cuộc sống của mười người – tức là thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi – thì bạn đã sai.
Tôi thấy nó xảy ra hàng ngày ở Iraq và Afghanistan.
Một sĩ quan bộ binh trẻ ra quyết định rẽ trái thay vì rẽ phải xuống
một con đường ở Baghdad và mười quân nhân trong toán của anh đã được an
toàn, tránh khỏi 1 cuộc phục kích.
Tại tỉnh Kandahar, Afghanistan, một nữ hạ sĩ quan cảm nhận điều gì đó
khác lạ và đã chỉ đạo trung đội của cô ấy tránh thoát được khối chất nổ
500 cân gài bẫy họ, cứu được cuộc sống của hàng chục chiến sĩ.
Nhưng, không chỉ những người lính được cứu thoát bởi các quyết định
từ một người, con cái của họ (chưa ra đời), cũng được cứu. Và con cái
của con cái họ cũng được cứu.
Nhiều thế hệ đã được cứu bởi một quyết định từ một người.
Nhưng, thay đổi thế giới có thể xảy ra bất cứ nơi nào và bất cứ ai cũng đều có thể làm được điều đó.
Vì vậy, những gì bắt đầu ở đây đích thực có thể thay đổi thế giới,
nhưng câu hỏi là …lúc đó thế giới sẽ trông giống như thế nào, sau khi
bạn thay đổi nó?
Tôi tin tưởng rằng nó sẽ tốt hơn rất nhiều, và nếu các bạn làm cho
tên thủy thủ già này vui vẻ trong chốc lát bằng cách giả bộ như đang
chăm chú lắng nghe những gì mà tôi sẽ nói, một vài gợi ý có thể giúp các
bạn trên con đường đi đến một thế giới tốt hơn.
Và trong khi những bài học này được rút ra trong thời gian tôi phục
vụ quân đội, tôi có thể đảm bảo với các bạn rằng nó sẽ hữu ích, cho dù
các bạn chưa từng một ngày mặc bộ quân phục.
Điều quan trọng không phải ở giới tính, dân tộc hay tôn giáo, hoặc địa vị xã hội của các bạn.
Cuộc đấu tranh của chúng ta trong thế giới này là tương tự nhau và
những bài học để vượt qua những trở ngại để tiến lên – để thay đổi bản
thân và thế giới xung quanh chúng ta, đều áp dụng chung được cho tất cả
mọi người.
Tôi đã là một thành viên của Navy SEAL trong 36 năm (chú thích: Navy
SEAL là lượng lực đặc nhiệm tinh nhuệ của Hải quân Mỹ – SEAL:
Sea-Air-Land). Nhưng tất cả chỉ bắt đầu sau khi tôi tốt nghiệp UT để
tham gia khoá đào tạo SEAL cơ bản ở Coronado, California.
Khoá đào tạo SEAL cơ bản trong sáu tháng, bao gồm những màn “tra tấn
dai dẳng” (nguyên văn: “long torturous”) như chạy trên cát lún, nửa đêm
bơi trong nước lạnh ở bờ biển San Diego, những cuộc rèn luyện vượt
chướng ngại vật, những buổi tập thể dục thể hình dài vô tận, là những
ngày không được ngủ, luôn bị lạnh, bị ướt và khổ sở.
Đó là sáu tháng liên tục bị quấy rối bởi các huấn luyện viên chuyên
nghiệp, họ luôn tìm kiếm những điểm khiếm khuyết về tâm lý và thể chất
của các học viên để loại bỏ họ ra khỏi Navy SEAL.
Nhưng, khoá huấn luyện cũng nhằm tìm kiếm những học viên có tư chất
chỉ huy, có thể dẫn dắt đồng đội trong một môi trường căng thẳng liên
tục, hỗn loạn, trong những thời điểm gặp thất bại và khó khăn.
Với tôi khoá đào tạo cơ bản SEAL chính là những thử thách trong cả đời người được nhồi nhét vào trong sáu tháng.
Vì vậy, đây là 10 bài học mà tôi đã học được từ khoá huấn luyện cơ
bản SEAL, hy vọng sẽ có giá trị cho các bạn khi dấn bước trên đường đời.
Mỗi buổi sáng trong khoá đào tạo SEAL cơ bản, người huấn luyện viên –
vào thời điểm đó tất cả các HLV đều là cựu chiến binh Việt Nam – sẽ đến
các doanh trại và điều đầu tiên họ sẽ kiểm tra là giường của học viên.
Nếu học viên làm đúng, các góc giường sẽ vuông cạnh (ý tác giả muốn
nói đến tấm drap trải giường), các bao gối được kéo thẳng, phẵng phiu,
cái gối đầu phải được đặt ngay dưới trung tâm của 2 thanh đầu giường, và
cái mền phụ (chú thích: mỗi học viên được cấp 2 cái mền) gấp gọn gàng
dưới chân của rack – rack là từ của Hải quân dùng để chỉ cái giường.
Đó là một nhiệm vụ rất đơn giản, rất trần tục. Thế nhưng mỗi buổi
sáng chúng tôi ai nấy cũng phải dọp dẹp giường của mình 1 cách gọn gàng,
hoàn hảo.
Chuyện này có vẻ hơi ngây ngô vào thời điểm đó, nhất là dưới ánh sáng
của 1 thực tế hiển nhiên là các học viên đang ước vọng trở thành những
chiến binh SEAL thực sự, được tham dự những trận chiến khó khăn đầy
chông gai – nhưng, sự “trí tuệ” (nguyên văn: “wisdom”) của hành động
tưởng như đơn giản này đã được minh chứng với tôi nhiều lần.
Nếu bạn dọn dẹp giường của bạn mỗi buổi sáng, tức là bạn đã hoàn
thành nhiệm vụ đầu tiên trong ngày. Nó sẽ mang lại cho bạn một niềm tự
hào nhỏ, nó sẽ khuyến khích bạn làm tốt nhiệm vụ kế và các nhiệm vụ khác
tiếp theo sau.
Đến cuối ngày, từ một nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành sẽ biến thành
nhiều nhiệm vụ hoàn thành. Hành động dọn dẹp giường của các bạn cũng sẽ
làm cũng cố cho 1 thực tế là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống rất
đáng được quan tâm.
Nếu các bạn không thể làm tốt những việc nhỏ nhặt, các bạn sẽ không bao giờ làm tốt được những điều lớn.
Và, nếu như bạn có một ngày không như ý, bạn trở về nhà và thấy một
chiếc giường đã gọn gàng, ngăn nắp – do chính tay bạn làm – điều đó sẽ
cho bạn niềm động viên là ngày mai sẽ tốt hơn.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu bằng cách dọn dẹp ngăn nắp giường của các bạn.
Trong khoá đào tạo SEAL các học viên được chia thành nhiều toán. Mỗi
toán gồm bảy học viên – chia ra ba người ngồi mỗi bên của một chiếc
xuồng cao su nhỏ, và một người điều khiển hướng đi cho xuồng.
Mỗi ngày các toán mang xuồng ra bãi biển và được hướng dẫn cách vượt qua các con sóng và chèo vài dặm dọc theo bờ biển.
Vào mùa đông, những con sóng ở bờ biển San Diego có thể cao từ 8 đến
10 feet (chú thích: 2,4m – 3 m), cực kỳ khó khăn để lướt qua chúng, trừ
khi tất cả mọi người cùng chèo.
Tất cả nhịp chèo phải đồng bộ theo nhịp đếm của người điều khiển.
Mọi người phải nổ lực hết sức, bằng không xuồng sẽ bị các làn sóng xô
ngược lại và sẽ bị ném thô bạo lên trên bãi biển.
Để làm cho xuồng đến đích, thì tất cả mọi người phải cùng nhau chèo.
Một mình bạn không thể thay đổi thế giới – bạn sẽ phải cần những sự
trợ giúp – và thật sự để đi được từ điểm khởi đầu đến đích cần phải có
bạn bè, đồng nghiệp, sự nhã ý của những người không quen và một trưởng
nhóm có năng lực để hướng dẫn mọi người.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy tìm thấy một người nào đó để trợ giúp bạn chèo chống.
Sau một vài tuần luyện tập khó khăn, khoá đào tạo SEAL mà tôi tham
gia bắt đầu với 150 người đã giảm xuống chỉ còn 35. Bây giờ còn lại sáu 6
toán với 7 người trên mỗi xuồng.
Tôi được xếp chung toán với những học viên cao to, nhưng toán giỏi
nhất lại toàn là những học viên nhỏ con – chúng tôi gọi họ là toán
Munchkin (chú thích: nhỏ bé, xinh xắn) – không có ai trong toán này cao
hơn 5,5 foot (chú thích: 1.67m).
Toán Munchkin gồm có một người Mỹ gốc da đỏ, một người Mỹ gốc châu
Phi, một người Mỹ gốc Ba Lan, một người Mỹ gốc Hy Lạp, một người Mỹ gốc
Ý, và hai thanh niên trẻ nhưng gan lỳ đến từ miền Trung Tây nước Mỹ.
Họ chèo xuồng, chạy bộ và bơi lội nhanh hơn tất cả các toán khác.
Những học viên cao lớn trong các toán khác thường cười cợt, trêu chọc
khi thấy các thành viên của toán Munchkin xỏ những bàn chân nhỏ nhắn
của họ vào những đôi chân vịt cũng… nhỏ nhắn trước khi bơi lội.
Nhưng bằng cách nào đó, những học viên nhỏ con này, họ đến từ mọi
ngóc ngách của nước Mỹ và thế giới, luôn luôn là những người có tiếng
cười sau cùng – (nguyên văn: “had the last laugh” đây là 1 thành ngữ Mỹ,
tương tự như 1 thành ngữ VN “Cười người hôm trước, hôm sau người cười”)
– họ bơi nhanh hơn so với tất cả mọi người và đến bờ trước chúng tôi
rất lâu.
Khoá đào tạo SEAL là một sự bình đẵng tuyệt vời. Không có gì có thể
giúp bạn đạt được thành công ngoài ý chí của bạn, chứ không phải đó là
màu da, chủng tộc, học thức, hay địa vị xã hội của bạn đâu.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, hãy đo lường con người bởi kích
thước của trái tim của họ, chứ không phải là kích thước cái chân vịt của
họ.
Vài lần trong tuần, các giảng viên sẽ cho cả lớp xếp hàng để kiểm tra
quân phục. Việc kiểm tra này luôn luôn được tiến hành 1 cách kỹ lưỡng
khác thường.
Mũ đội phải được hồ cứng 1 cách hoàn hảo, quân phục phải ủi thẳng
nếp, khóa thắt lưng phải sáng bóng và không được có bất kỳ 1 vết tì ố
nào.
Nhưng, bất kể bao nhiêu nỗ lực mà bạn đã dùng để hồ cứng chiếc mũ, ủi
kỷ càng bộ quân phục, hoặc đánh bóng loáng cái khóa thắt lưng – cũng
vẫn chưa đạt.
Các giảng viên sẽ tìm ra “1 sai phạm gì đó” để phạt bạn.
Và vì kiểm tra quân phục không đạt, các học viên phải chạy, với
nguyên quần áo, lao vào sóng biển, và sau đó, ướt từ đầu đến chân, lăn
trên bãi biển cho đến khi tất cả toàn thân bị bao phủ bởi cát.
Tên gọi của vụ này là “bánh tẩm đường” (nguyên văn: “sugar cookie”).
Bạn phải vận bộ quân phục đó cho đến hết ngày – lạnh, ẩm ướt và đầy cát
biển.
Có rất nhiều học viên không thể chấp nhận 1 thực tế là tất cả các nỗ
lực của họ đều là vô ích. Bất kể là họ đã cố gắng đến cỡ nào – để những
bộ quân phục trông chỉnh tề, đúng quân cách – đều bị đánh giá thấp.
Những học viên đó đã không vượt qua nổi khoá huấn luyện.
Những học viên đó không hiểu mục đích của sự huấn luyện. Bạn sẽ không
bao giờ thành công. Bạn sẽ không bao giờ có một bộ đồng phục hoàn hảo.
Đôi khi, cho dù bạn đã chuẩn bị hay thực hiện 1 kế hoạch kỹ càng đến
mấy đi chăng nữa, thì kết quả vẫn cho ra một cái “bánh tẩm đường”.
Đôi khi, cuộc sống là như vậy.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, hãy vượt qua thân phận của một cái “bánh tẩm đường” và tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi ngày, trong thời gian đào tạo, bạn phải đương đầu với nhiều thử
thách thể chất khác nhau – chạy, bơi, các khóa học vượt chướng ngại vật,
thể dục thể hình – Những thứ đó được sắp đặt ra để thử thách dũng khí
của bạn.
Mỗi sự kiện có những tiêu chuẩn – thời gian mà bạn phải đáp ứng. Nếu
bạn thất bại trong việc đáp ứng những tiêu chuẩn đó, tên của bạn sẽ được
đăng trên một danh sách và vào cuối ngày, những người có tên trên danh
sách sẽ được mời đến một “rạp xiếc” (nguyên văn: “circus”).
“Rạp xiếc”: đó là phải tập thêm hai giờ thể dục – nó làm bạn kiệt sức, phá vỡ tinh thần của bạn để buộc bạn phải bỏ cuộc.
Không ai muốn đến “Rạp xiếc”.
Đến “Rạp xiếc” có nghĩa là ngày đó bạn không đạt tiêu chuẩn. Đến “Rạp
xiếc” có nghĩa là nhiều mệt mỏi hơn, và mệt mỏi hơn có nghĩa là ngày
hôm sau sẽ khó khăn hơn – và có khả năng sẽ phải đến viếng “Rạp xiếc”
thường xuyên hơn nữa.
Trong quá trình đào tạo SEAL, tất cả mọi học viên không ai thoát khỏi
bảng phong thần này, mọi người đều có tên trong danh sách đến “Rạp
xiếc”.
Nhưng, một điều thú vị đã xảy ra với những người thường xuyên có tên
trong danh sách “Rạp xiếc” – Những người phải chịu thêm hai giờ tập thể
dục – đã càng ngày càng cứng cáp, mạnh mẽ hơn.
Nỗi “thống khổ” khi phải đến “Rạp xiếc” đã bồi đắp nên 1 sức mạnh tinh thần – và xây dựng khả năng phục hồi thể chất.
Cuộc sống đầy những “Gánh xiếc”.
Các bạn sẽ thất bại. Các bạn có thể sẽ phải chịu thất bại thường
xuyên. Thất bại sẽ làm các bạn đau đớn. Thất bại sẽ làm các bạn chán
nản, thất vọng. Nhưng thất bại là liều thuốc thử để kiểm tra cốt lõi giá
trị của các bạn.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, đừng sợ “Rạp xiếc”.
Ít nhất hai lần mỗi tuần, các học viên phải tham gia chạy vượt qua
các chướng ngại vật. Tất cả gồm có 25 chướng ngại vật khác nhau, trong
đó có 1 bức tường cao 10 foot, 1 tấm lưới cao 30 foot, và một hang rào
dây thép gai dùng cho việc tập luyện bò trườn.
Nhưng chướng ngại vật khó khăn nhất là “cú trượt sinh tồn” (nguyên
văn: “the slide for life”). Nó gồm 2 cái tháp, một tháp 3 tầng, cao 30
foot nằm một phía và một cái tháp một tầng nằm ở đầu kia. Hai toà tháp
được nối liền bởi một dây thừng dài 200 foot.
Bạn phải leo lên tầng ba của tháp và khi lên đến đỉnh tháp, bạn nắm
lấy sợi dây thừng, đong đưa bên dưới sợi dây thừng và dùng tay kéo thân
hình, di chuyển đến đầu bên kia.
Kỷ lục vượt chướng ngại vật này đã đứng vững trong nhiều năm qua cho đến khoá đào tạo của chúng tôi vào năm 1977.
Kỷ lục này dường như “bất khả chiến bại” (nguyên văn: “unbeatable”),
cho đến một ngày, một học viên đã quyết định thử thách chướng ngại vật
“Cú trượt sinh tồn” này bằng cách trượt với tư thế cho đầu xuống trước.
Thay vì đong đưa cơ thể của mình dưới sợi dây thừng và nhích cả thân
hình xuống, anh nằm lên trên sợi dây và đẩy thân mình về phía trước.
Đó là 1 cách di chuyển nguy hiểm – dường như điên cuồng, và đầy rủi
ro. Nếu thất bại có nghĩa là chấn thương và bị loại khỏi khoá huấn
luyện.
Không chút do dự – người học viên trượt theo sợi dây thừng xuống –
nhanh 1 cách nguy hiểm, và thay vì vài phút, anh ta chỉ mất một nửa thời
gian, anh đã phá được kỷ lục.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, đôi khi các bạn phải lao xuống để đương đầu với trở ngại.
Đến giai đoạn huấn luyện cách chiến đấu trên bộ, các học viên được máy bay đưa ra đảo San Clemente nằm ngoài khơi của San Diego.
Vùng biển ở San Clemente là một nơi có rất nhiều cá mập trắng lớn. Để
được tốt nghiệp khóa huấn luyện SEAL, các học viên phải hoàn thành các
loạt các bơi đường trường. Bơi đêm là một trong các loạt bơi đó.
Trước khi xuất phát, các giảng viên thông báo cho học viên với vẻ
“hân hoan” (nguyên văn: “joyfully”) về tất cả các loài cá mập sinh sống ở
vùng biển ngoài khơi San Clemente.
Tuy nhiên, họ cũng đảm bảo là chưa từng có học viên nào bị cá mập làm thịt cả, ít nhất là trong thời gian gần đây.
Nhưng, các học viên cũng được dạy rằng nếu một con cá mập bắt đầu
lượn lờ quanh vị trí của bạn theo vòng tròn – hãy giữ vững vị trí của
bạn. Không bơi đi. Không tỏ ra sợ hãi.
Và nếu những con cá mập đang đói, cần một bữa ăn nhẹ nửa đêm (nguyên
văn: “a midnight snack”), phóng về phía bạn – thì hãy dồn hết sức mạnh
đấm vào mõm cá, tất sẽ làm nó bỏ cuộc.
Có rất nhiều cá mập trên thế giới này. Nếu các bạn hy vọng sẽ hoàn tất 1 cuộc bơi lội, thì các bạn sẽ phải đối phó với chúng.
Vì vậy, nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, đừng lùi bước trước những con cá mập.
Một trong những công việc của Navy SEALs là tiến hành các cuộc tấn
công dưới nước vào tàu chiến của địch. Chúng tôi thực hành kỹ thuật này 1
cách rất phổ biến trong quá trình huấn luyện cơ bản.
Nhiệm vụ tấn công tàu là nơi mà 2 Navy SEAL sẽ được thả xuống ở ngoài
xa một bến cảng của đối phương và sau đó lặn hơn hai dặm (chú thích:
hơn 3km) – dưới mặt nước – không sử dụng bất cứ dụng cụ gì, ngoài một
cái thước đo độ sâu và một la bàn để định hướng mục tiêu.
Trong toàn bộ quá trình bơi lặn, thậm chí sâu dưới nước nhưng vẫn có
một số ánh sáng xuyên qua được. Học viên vẫn còn chút ít cảm giác thoải
mái khi biết rằng có 1 mặt nước rộng mở ở trên đầu của họ (nguyên văn:
“open water”).
Nhưng khi bạn tiếp cận đến con tàu đang cập cảng, thì ánh sáng bắt
đầu mờ dần. Các kết cấu thép của con tàu chận mất ánh trăng – che mất
các ánh đèn đường – cùng tất cả ánh sáng xung quanh.
Để thành công trong nhiệm vụ, bạn phải lặn dưới con tàu và tìm ra cho
được lườn tàu – tức là đường trung tâm và phần sâu nhất của con tàu.
Đây là mục tiêu của bạn. Nhưng lườn tàu cũng là nơi tăm tối nhất của
con tàu, là nơi bạn không thể nhìn thấy bàn tay của mình dù có để nó
ngay trước mặt, nơi mà tiếng ồn từ máy móc của con tàu làm chói tai, rất
dễ dàng làm cho bạn bị mất phương hướng và bỏ cuộc.
Mỗi thành viên Navy SEAL đều biết rằng dưới lườn tàu, tại thời điểm
đen tối nhất của nhiệm vụ – là thời điểm bạn phải bình tĩnh, tập trung –
là khi tất cả các kỹ năng chiến thuật, sức mạnh thể chất và tất cả sức
mạnh nội tâm của bạn đều phải mang ra hết để chống đỡ.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, các bạn phải đem ra những tốt
nhất trong con người bạn để đương đầu ở thời điểm đen tối nhất.
Tuần thứ chín của khóa huấn luyện được gọi là “tuần lể địa ngục”
(nguyên văn: “Hell Week”). Đó là sáu ngày không ngủ, liên tục bị quấy
rối về thể chất và tinh thần và một ngày đặc biệt tại “bãi bồi” (nguyên
văn: “mud flats”) – “bãi bồi” là 1 vùng nằm giữa San Diego và Tijuana,
nơi nước chảy đi và tạo ra các vũng bùn Tijuana – đó là một khu vực có
địa hình đầm lầy, nơi mà bùn sình sẽ nhấn chìm bạn.
Đó là vào ngày thứ tư (Wednesday) của “tuần lể địa ngục”, bạn phải
chèo đến “bãi bồi” và trong 15 giờ tiếp theo phải cố gắng để tồn tại
dưới lớp bùn lạnh cóng, trong tiếng gió hú và áp lực không ngừng từ các
huấn luyện viên luôn thúc giục, kêu gọi các học viên bỏ cuộc.
Thứ tư, khi mặt trời bắt đầu lặn thì lớp của tôi bị cho là đã “vi
phạm nghiêm trọng các quy tắc” (nguyên văn:”egregious infraction of the
rules”)được lệnh phải dầm mình dưới bùn.
Bùn “nuốt chững” các học viên cho đến khi không có gì có thể nhìn
thấy được ngoài những cái đầu của chúng tôi. Các giảng viên nói với
chúng tôi là mọi người sẽ được lên bờ nếu có năm người chịu bỏ cuộc –
chỉ cần năm người thôi là chúng tôi có thể thoát ra khỏi cái lạnh đầy ức
chế này.
Nhìn xung quanh bãi bồi thì rõ ràng là có một số học viên gần như
muốn đầu hàng. Vẫn còn hơn tám tiếng đồng hồ nữa cho đến khi mặt trời
lên – hơn tám giờ với cái lạnh thấu xương (nguyên văn: “bone chilling
cold”).
Tiếng của các hàm răng va vào nhau lập cập và tiếng run rẩy rên rỉ
của các học viên lớn đến nỗi rất khó để nghe bất cứ tiếng động nào khác.
Nhưng sau đó, có một âm thanh bắt đầu vang vọng trong đêm – một giọng
hát được cất lên.
Một giọng hát trật nhịp “khủng khiếp” (nguyên văn: “terribly out of tune”), nhưng được hát với sự nhiệt tình.
Một giọng hát đã trở thành hai và từ hai trở thành ba và không lâu sau đó, tất cả mọi người trong lớp đều hát.
Chúng tôi biết rằng nếu một người có thể vượt lên trên những đau khổ thì những người khác cũng có thể làm được.
Các giảng viên bị đe dọa chúng tôi sẽ phải bị ở lâu hơn trong bùn nếu còn tiếp tục hát, nhưng chúng tôi vẫn cứ hát.
Và không hiểu tại sao – bùn có vẻ như ấm áp hơn một ít, gió như trở
nên “thuần tính” (nguyên văn: “a little tamer”), và bình minh thì không
còn quá xa.
Nếu như tôi đã học được bất cứ điều gì trong cuộc đời tôi khi bôn ba
trên thế giới, thì đó chính là sức mạnh của niềm hy vọng. Sức mạnh của
một người – Washington, Lincoln, King, Mandela và thậm chí một cô gái
trẻ từ Pakistan – Malala – một người có thể thay đổi thế giới bằng cách
trao niềm hy vọng cho mọi người.
Vì vậy, nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu cất tiếng hát
ngay cả khi các bạn đang bị lún lên đến tận cổ trong bùn lầy.
Cuối cùng, trong khóa huấn luyện SEAL có một cái chuông. Đó là 1 cái
chuông đồng được treo ở trung tâm của doanh trại để tất cả các học viên
đều nhìn thấy.
Khi bạn muốn bỏ cuộc – Tất cả những gì bạn phải làm là chỉ cần rung chuông.
Rung chuông và bạn không còn phải thức dậy lúc 5 giờ sáng. Rung chuông và bạn không còn phải bơi lội trong cái lạnh băng giá.
Rung chuông và bạn không còn phải chạy, phải vượt các chướng ngại
vật, tập thể lực (PT) – và bạn không còn phải chịu đựng những cuộc huấn
luyện, thử thách cam go.
Chỉ cần rung chuông.
Nếu các bạn muốn thay đổi thế giới, đừng bao giờ rung chuông.
Khóa tốt nghiệp năm 2014, các bạn đang ở những giây phút sau cùng
trước lúc nhận bằng tốt nghiệp. Những giây phút ngắn ngủi trước khi các
bạn bắt đầu bước vào hành trình cuộc sống. Đây là thời khắc để các bạn
bắt đầu thay đổi thế giới theo hướng tốt hơn.
Nó sẽ không dễ dàng đâu.
Nhưng, các bạn là những sinh viên tốt nghiệp niên khóa 2014 – một
niên khóa có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của 800 triệu người trong thế
kỷ tới.
Hãy bắt đầu mỗi ngày với một nhiệm vụ hoàn thành.
Hãy tìm một người nào đó để giúp bạn trong cuộc đời.
Hãy tôn trọng tất cả mọi người.
Biết rằng cuộc sống là không công bằng và rằng bạn sẽ thường xuyên
vấp ngã, nhưng nếu các bạn dám chấp nhận rủi ro, dám tiến lên trong
những thời điểm khó khăn nhất, dám đối mặt với những kẻ bắt nạt, nâng đỡ
những người bị áp bức và không bao giờ…không bao giờ bỏ cuộc – nếu các
bạn làm được những việc này, thế hệ tiếp theo và các thế hệ nối tiếp sẽ
sống trong một thế giới tốt hơn nhiều so với thế giới của chúng ta ngày
hôm nay, và những gì được bắt đầu ở đây sẽ thực sự thay đổi thế giới
theo hướng tốt hơn.
Cám ơn các bạn rất nhiều. Xin chào. Hook ‘em horns.”
THEO FB TTHN
No comments:
Post a Comment