Tôi còn nhớ khi
tôi thơ bé
Sang bà ngoại
chơi khi mẹ đi làm.
Nhà bà ngoại
trên con phố nhỏ,
Phố cũ nhà
xinh bên Hồ Gươm.
Tha thẩn trong
sân mình một chốn
Dưới tán si râu
lá sum xuê
Quả chín rụng
đầy vương khắp nẻo,
Vòi nước rỉ
xanh tí tách reo.
Bể cá non bộ
to như núi ,
Lão tiều phu vác củi băng ngàn...
Sông suối, cầu nhỏ treo vách đá
Cảnh cùng tôi đi khắp thế gian.
Nắng trưa nhỏ
giọt qua khe lá,
Vừa đủ hong khô
dây áo quần.
Hà nội khi xưa
yên tĩnh lạ,
Người xưa khi
nói ngỡ thì thầm.
Thỉnh thoảng
buồn quá tôi hé cửa
Ngó nghiêng con mắt nhìn qua khe.
Đường vắng thoảng thi
người qua lại,
Mà hiếm hiếm là người dong
xe .
Muốn nhòm qua
cửa lại lo lắm
Bà dặn mà không
ăn nhời bà,
Con gái Hà nội
không làm thế,
Con gái nhìn
đường con gái dơ.
Đôi lúc bà để tôi ra phố
Nô đùa cùng
bạn nhà kế bên.
Mải vui quên
mất lời bà dặn
Hét hò ồn ĩ,
bà mắng, buồn.
Mưa rào Hà nội
thi vị lắm,
Cây cối lá
cành đẫm nước mưa,
Tường rêu thẫm
lại, nước xối xả
Phường phố nhạt nhòa tắm trong mưa.
Bà thì lo lắng
nhà dột ướt
Tôi thì lại ước nhiều búp đa.
Trực chờ gió tạnh mưa khéo ngớt
Lẻn vội ra hồ lượm búp hoa.
Ngỡ mình sớm
nhất tha hồ nhặt
Nghĩ đâu chúng bạn
cũng tựa ta
Cùng khoe, cùng
thổi, thi khéo ngắt
Chí chóe giành
nhau, hờn dỗi mà...
***
Chiến tranh, dâu bể, người lưu lạc,
Mỗi người một
nẻo bốn phương dời.
Hà nội thay
đổi, người thay đổi,
Cảnh xưa lối
cũ còn đâu nơi.
Người cũ về
lại tìm khắp chốn
Đâu rồi phố vắng người xưa ơi.
Đâu rồi phố vắng người xưa ơi.
No comments:
Post a Comment