Lũ trẻ băng
đồng, mũ rơm mang
Nhấp nhô thấp
thoáng đi thành hàng,
Theo bờ mương
nhỏ hát vang vang
Tới trường sơ
tán ven rìa làng.
Trường sơ tán
mái tranh vách nứa
Lợp đơn sơ bên
cạnh khu chùa.
Cây rợp bóng chở
che bầy trẻ nhỏ
Tiếng hát trẻ
thơ, tiếng cô giảng bài.
Ô cửa nhỏ nhìn
ra đồng xâm xấp nước,
Lũ vạc thảnh
thơi nhẩn nha cất bước,
Dừng cày buộc
trâu, bác nông dân già
Lặng ngồi nghỉ
dưới rặng tre xa xa.
**
Đêm làng nhỏ
rung lên như bão tố
Những đêm kinh
hoàng của tháng mười hai.
Dưới căn hầm
chữ A lũ trò nhỏ,
Hãi hùng tiếng
bom nổ nhức óc đinh tai.
Giữa những
trận bom ngưng nghỉ ấy,
Trẻ con người
lớn lắng nghe đài,
Lo hướng ấy Hà
nội hứng bom đạn,
Bồn chồn không
rõ chuyện ngày mai...
Thế rồi một
sớm tin vui đến
Bom ngừng đạn
dừng kể từ đây,
Trẻ thơ được
trở về Hà nội
Được gặp mẹ
cha cùng ông bà.
**
Cha dắt tôi qua
phố Khâm thiên,
Sau bức tường
mặt phố vẫn còn nguyên,
Là một bãi bom
san phẳng mênh mang
Gạch đá lộn
nhào lẫn trộn cùng tư trang.
Những súc gỗ
trầm vòng tay tôi ôm không suể
Được đốt lên
cho át mùi tóc tang.
Đây đó sót lại
cây không còn lá,
Cành khô cháy
vắt áo quần thịt da.
Bàng hoàng chết
lặng trước cảnh tan hoang ấy
Mà trong tôi
không muốn lấy hận thù,
Chỉ muốn biết,
vô cùng muốn biết
Sao? Vì sao
người lại hại người thế người ơi?
No comments:
Post a Comment