Sư hồ lô xử án hồ lô
( Sư vớ vẩn xử án lung tung )
Lại nói Giả Vũ Thôn cùng Lâm Đại Ngọc vào tới Giả phủ, Giả Sinh thấy ông ta dung mạo đường hoàng , nói năng không dung tục nên hết lòng giúp đỡ. Chẳng bao lâu Giả Vũ Thôn được bổ vào chỗ khuyết của phủ Ứng Thiên đi nhận chức.
Giả Vũ Thôn vừa mới nhận chức đã phải tiếp nhận một vụ án mạng : Tiết Bàn cùng với công tử nhà họ Phùng vì tranh mua một nữ tỳ mà đánh chết Phùng công tử, sau đó vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vũ Thôn sau khi nghe quát lớn :" Thật là không còn luật trời. Nhanh đi bắt hung phạm về cho ta." Ngay khi sắp sửa phát lệnh thì người lính canh nha nội đưa mắt ngăn cản ông ta.
Giả Vũ Thôn trong lòng nghi hoặc, dẫn người lính canh đến một căn phòng bí mật. Người lính nói :" Quan lớn còn nhớ thời chuyện miếu Hồ Lô hay không?" Nguyên là Vũ Thôn khi đó chẳng qua chỉ là một anh thư sinh nghèo khổ, ở trọ trong miếu Hồ Lô, người lính canh này chính là chú tiểu trong miếu bây giờ đổi nghề làm nha hầu. Sau khi hai người ôn lại chuyện cũ, Vũ Thôn cười nói :" Vừa mới rồi tại làm sao không để tôi phát lệnh?" Người lính canh nói :" Quan lớn lẽ nào lại không sao một bản 'Hộ quan phù' của tỉnh nhà ư? " Vũ Thôn hỏi :" 'Hộ quan phù' là cái gì? " Người lính mặt lộ vẻ đắc ý, lấy lòng trình lên một tờ giấy ghi đầy tên tuổi của các vị quyền cao chức trọng của tỉnh nhà , khuyên ông ta :" Nếu xúc phạm đến những gia đình ghi trong bản kê này thì không những chức quan mà ngay cả tính mạng cũng sợ là khó giữ. Họ Tiết chính là một trong bốn dòng họ lớn Giả, Sử, Vương, Tiết ghi trong bản kê này. Bốn gia đình này đều có quan hệ thân thích , hợp tác cùng nhau , hoàn toàn không thể đắc tội được."
Người lính lại còn nói tường tận một hồi quá trình án :" Người bị đánh chết tên là Phùng Uyên, là con trai một vị hương thân nhỏ trong vùng, không còn cha mẹ, sinh sống dựa vào số gia sản ít ỏi . Tiết Bàn đánh chết người, cậy trong nhà có tiền có thế thành ra làm càn làm bậy, nhưng lại có một cô em gái là Tiết Bảo Thoa sáng dạ hiền hậu. Tiết Bàn nguyên là định cùng mẹ đưa em gái vào kinh tuyển nữ*, khởi hành tránh trước bùng phát án mạng. Nhưng công tử họ Tiết nhà người ta , tịnh không thèm để tâm , thân chinh dẫn mẹ và em vào kinh rồi."
Người lính còn nói :" Quan lớn, ngài thử đoán xem a đầu bị tranh giành là ai? " Vũ Thôn nói không biết. Người lính cười nhạt :" Đoán chừng còn là ân nhân của quan lớn đấy nhé. Cô ấy chính là con gái Anh Liên của ngài Chân đã từng trợ giúp quan lớn khi đó." Vũ Thôn thất kinh nói :" Nguyên là cô ấy à." Người lính nói tiếp :" Anh Liên mệnh khổ, ba tuổi đã bị mẹ mìn dỗ đi mất, nuôi đến mười hai mười ba tuổi thì trước bị bán cho Phùng Uyên, sau lại bán cho Tiết Bàn. Mẹ mìn sau khi nhận được hai phần tiền thì bỏ trốn thế mới xẩy ra vụ án này.''
Vũ Thôn cúi đầu nghĩ một lúc lâu mới nói :" Anh bảo vụ án này nên quyết thế nào?" Người lính nói :" Quan lớn ngày mai cứ tọa đường như cũ, khoa trương thanh thế, bắt mấy tên người hầu nhà họ Tiết đến thẩm vấn, dặn bảo tụi nó chỉ được nói công tử Tiết đã mắc bạo bệnh chết rồi, cũng không cần phải truy cứu làm gì. Nhà họ Phùng kia chẳng qua chỉ muốn chút bạc mà thôi, quan lớn cứ xử nhà họ Tiết bồi thường cho nhà họ Phùng vài trăm lạng bạc , án này sẽ kết thúc thôi." Vũ Thôn y theo kế sách của người lính, theo tình riêng vẫn giữ phép, xử án lung tung như vậy nhưng lòng vẫn lo lắng chuyện người lính tự mình kể ra chuyện cơ nhỡ của mình khi xưa, tìm một cơ hội để đẩy người lính ra biên cương.
*Tuyển nữ : tuyển vào cung vua.
No comments:
Post a Comment