Yêu đâu phải
hết mình như truyện kể
Mà biết đâu
tình không giữ được vẹn lâu.
Chỉ là người
quen nhiều điều chưa rõ tận,
Mà đã vội trao
gửi lòng tin.
Cảm xúc bất
chợt ứa chất con tim,
Vội vã đòi xua
đi lí trí.
Rồi một ngày
tình phai ra đi
Khổ đau tan nát
như đời chẳng còn gì.
***
Người biết yêu
là người biết giữ gìn
Giữ cho mình
và giữ gìn cho người mình yêu.
Tình yêu chỉ
lôi cuốn khi ta còn háo hức
Tỏ hết rồi còn
chi nữa mà thiết tha.
Người nông nổi
chỉ đắm say rạo rực
Chuyện của hôm
nay mà không biết xa,
Tình yêu đẹp
chỉ kết trái đơm hoa
Khi ta biết nâng
niu ngày của hôm qua.
***
Người phụ nữ
biết yêu đâu chỉ là biết hy sinh
Mà còn phải
là hiện thân cho sự hấp dẫn.
Cái duyên của nhành
hoa chỉ khởi đầu cho tình
Hồn của hoa
mới chính là linh hồn của tình yêu.
Yêu "minh mẫn"
luôn tôn trọng thân mình
Biết vươn lên cho
xứng với tình yêu,
Biết sẻ chia
nhưng cũng biết đòi hỏi
Người mình yêu
phải cùng sẻ chia.
***
Người biết yêu
là phải biết chấp nhận
Người mình yêu
như vốn dĩ họ thế thôi.
Biết tha thứ
nhưng phải biết giúp tận tình
Cho người mình
yêu luôn đuổi kịp mình.
Hãy nhớ câu
người đời khó đổi
Vậy trước hết
hãy thay đổi chính ta.
Tình chỉ lôi
cuốn khi nó bị bỏ đói
Tình chỉ bền
lâu khi phải học để biết yêu.
No comments:
Post a Comment