"Một nửa sự
thật không phải là sự thật
Một nửa chiếc
bánh mì thì vẫn là bánh mì."*
Thế gian này
sắc màu rực rỡ
Sao cuộc đời
này lại cứ phải phân trắng và đen.?
Khi nhìn ngắm
thiên nhiên quanh mình,
Bạn thấy đủ
các gam màu
Bạn thấy đủ
các hình thù.
Và bạn nhận
thấy thiên nhiên thật hoàn hảo.
Khi nhìn cuộc
đời,
Bạn thấy lẫn
lộn trắng và đen,
Với đủ các
hình thù,
Và bạn bảo
cuộc đời này thật đáng ngờ.
Khi nhìn con
người
Bạn cũng thấy
lẫn lộn trắng và đen.
Với đủ các
hình thù.
Và bạn bảo con
người không hoàn hảo.
Nhưng khi nhìn
ngắm thiên nhiên
Bạn thấy thêm
yêu cuộc đời.
Khi nhìn ngắm
trẻ thơ
Bạn thấy thêm
tin yêu con người.
Mỗi buổi sáng
thức dậy
Bạn vẫn muốn
sống lâu hơn,
Bởi vì bạn
vẫn thấy cuộc đời này tươi đẹp
Bạn vẫn muốn
yêu và được yêu.
Thế thì tại
sao
Con người cứ
tự đeo cho mình những chiếc kính,
Nhìn người chỉ
trắng hay là đen
Muốn ai đó
phải hoàn hảo tinh khôi?
Vì chưa hoàn
hảo nên con người mới đa dạng muôn màu
Vì đa dạng muôn
màu nên bức tranh càng gần với thiên nhiên hơn.
Đừng bắt họ
trở thành vị thánh,
Để rồi tự
mình lại thất vọng với chính mình .
* Là một câu châm ngôn quen thuộc
No comments:
Post a Comment