Cái ngày mà mẹ cô cảm thấy
tràn đầy hạnh phúc là cái ngày mà bà Bennet loại bỏ được hai cô con
gái xứng đáng nhất của bà. Người ta có thể đoán được bà vui sướng
tự hào ra sao khi sau đó đi thăm bà Bingley* và kể về bà Darcy*. Tôi ước
gì tôi có thể nói, vì lợi ích của gia đình bà ấy, rằng việc hoàn
thành mong muốn thiết tha của bà khi thu xếp xong xuôi cho ngần ấy đứa
con của mình đã tạo ra một kết quả hạnh phúc đến mức khiến cho bà ấy
trở thành người phụ nữ hiểu biết đáng yêu và nhạy cảm cho suốt phần
còn lại của cuộc đời bà. Nhưng, có lẽ rằng thật may mắn cho ông
chồng của bà, người mà có lẽ đã chẳng hứng thú gì khi hồng phúc gia đình
ở cái dạng bất thường như vậy, vì rằng thỉnh thoảng bà vẫn bị căng
thẳng và ngốc nghếch chẳng hề thay đổi.
Ông Bennet nhớ cô con gái thứ hai
quá đỗi. Tình cảm của ông dành cho cô thường kéo ông ra khỏi nhà hơn
là bất cứ điều gì khác. Ông vui sướng khi đến Pemberley, đặc biệt
là khi ông ít được trông đợi nhất.
Anh Bingley và Jane chỉ lưu lại
Netherfield có suốt mười hai tháng thôi. Việc gần gũi quá mức với bà mẹ
cô và những người họ hàng Meryton không phải là sung sướng gì thậm
chí với ngay cả người có tính tình dễ dãi như anh ấy hay là người tình
cảm như cô ấy. Mong ước thiết tha của đám chị em anh ấy đã được thỏa
mãn lúc này. Anh ấy đã mua một khu đất hàng xóm bên cạnh Derbyshire.
Jane và Elizabeth đã bổ sung thêm việc ở cách nhau có ba mươi dặm vào cùng với những nguồn hạnh phúc
khác.
Kitty vì lợi ích thiết thân của
mình, đã sống với hai người chị lớn của mình là chủ yếu. Trong cái
xã hội mà nó hơn hẳn với nơi cô đã biết thì cô đã tiến bộ vượt bực. Cô không có cái tính bất trị như Lydia. Và khi tách khỏi
ảnh hưởng của tấm gương Lydia, dưới sự quan tâm và quản lí, cô đã trở
nên ít cáu kỉnh hơn, ít ngu ngốc hơn và ít nhạt nhẽo hơn. Tất nhiên
là cô bị giữ cẩn thận để tránh xa khỏi cái môi trường quá bất lợi của
Lydia, mặc dù bà Wickham* thường mời cô tới ở với "bà" ấy, với lời hứa
hẹn về các buổi dạ hội và các chàng thanh niên, nhưng cha cô không bao
giờ đồng ý để cô đi.
Mary là đứa con gái duy nhất
vẫn ở lại nhà. Cô cần bị kéo ra khỏi việc mưu cầu sự hoàn thiện
vì bà Bennet hoàn toàn không thể ngồi một mình được. Mary có bổn
phận phải hòa nhập nhiều hơn với thế giới bên ngoài, nhưng cô vẫn
có thể răn dạy đạo đức qua mỗi chuyến đi thăm buổi sáng. Và vì cô
không còn bị mất thể diện bởi việc so sánh sắc đẹp giữa các chị em
cô và cô nữa nên cha cô đồ rằng cô đã cam chịu sự thay đổi đó
mà không miễn cưỡng là mấy.
Còn về Wickham và Lydia, tính
cách của họ không chịu tiến bộ kể từ đám cưới của các chị gái. Anh
ta sinh ra với triết lí tin tưởng rằng Elizabeth bây giờ phải quen với
các kiểu vong ân bội nghĩa và việc nói dối của anh ta trước đây mà
cô chưa được biết, và dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng không hoàn
toàn mất hi vọng rằng chắc sẽ thuyết phục được Darcy để giúp cho anh
ta giàu có. Bức thư chúc mừng mà Elizabeth nhận được từ Lydia nhân
dịp đám cưới cô đã giải thích cho cô điều đó. Ít nhất thì thư được viết
bởi vợ anh ta chứ không phải bởi anh ta cho thấy niềm hi vọng như thế
đã được ấp ủ. Bức thư này vì mục đích đó:
“Chị Lizzy yêu quí,
“Em mong chị vui. Nếu chị yêu anh
Darcy chỉ bằng nửa tình yêu của em dành cho Wickham thân yêu của em thôi
thì chị cũng đã rất hạnh phúc . Thật là tuyệt vời vì có người
chị giầu có thế, và khi chị không có điều gì khác để làm thì em hi
vọng chị sẽ nghĩ đến chúng em. Em chắc Wickham rất muốn có một chỗ
trong nhóm tùy tùng, và em nghĩ chúng em chắc không có đủ tiền để
sinh sống nếu không có sự trợ giúp. Bất cứ chỗ nào cũng được,
khoảng ba hay bốn trăm một năm, nhưng đừng nói với anh Darcy về điều
đó nếu chị không muốn. – Em gái.”
Vì chuyện là như thế nên
Elizabeth rất không muốn, cô cố gắng khi trả lời đặt một dấu chấm
hết cho mọi lời khẩn cầu và trông đợi kiểu như thế. Tuy nhiên, cũng
nhẹ cả người vì điều đó nằm trong khả năng của cô, bởi vì thực hiện
cái gọi là tiết kiệm chi tiêu cá nhân của riêng mình nên cô thường
gửi cho họ. Luôn luôn có những bằng chứng cho cô thấy rằng với thu
nhập như thế của họ, dưới sự cai quản của hai con người quá ư phung phí
cho những nhu cầu của họ, chẳng hề để ý gì đến tương lai cả, chắc
chắn sẽ không đủ để họ chi tiêu. Bất cứ khi nào họ thay đổi chỗ ở, chắc chắn hoặc là Jane hoặc là cô sẽ phải bị xin xỏ để hỗ trợ chút
ít cho việc thanh toán những hóa đơn của họ. Cách sống của họ,
thậm chí ngay cả khi hoà bình đã được vãn hồi ** đã giải tán cho họ về
nhà, vẫn cực kì là không ổn định. Họ luôn chuyển từ chỗ này tới
chỗ nọ, yêu cầu một chỗ rẻ, nhưng luôn chi tiêu nhiều hơn mức mà họ nên
tiêu. Tình cảm của anh ta dành cho con bé sớm nhạt thành dửng dưng.
Tình cảm của con bé thì kéo dài lâu hơn một chút. Và mặc dù nó
còn trẻ, tính tình như thế, nhưng con bé bảo vệ tất cả các quyền danh
dự mà cuộc hôn nhân của nó đã đem lại cho nó.
Mặc dù Darcy có lẽ không bao
giờ tiếp anh ta ở Pemberley, nhưng vì lợi ích của Elizabeth anh ấy đã
hỗ trợ cho anh ta trong sự nghiệp. Lydia thỉnh thoảng đến đó thăm khi
chồng cô đến London hay Bath để tự vui thú. Với nhà Bingley thì cả hai
người bọn họ thường ở lại quá lâu, thậm chí ngay cả Bingley tốt tính cũng
không chịu nổi, anh ấy vì thế phải gợi ý bảo họ đi.
Tiểu thư Bingley rất mất thể
diện vì đám cưới của Darcy, nhưng vì cô ta nghĩ sẽ là khôn ngoan nếu giữ quyền thăm hỏi
Pemberley nên cô ấy bỏ lại tất cả
mọi nỗi oán giận của mình. Cô ấy thân với Georgiana hơn bao giờ hết, quan
tâm đến Darcy gần như hồi xưa và đền bù lại mọi thái độ lịch sự còn nợ
Elizabeth .
Pemberley bây giờ là nhà của
Georgiana. Sự gắn bó chị em của họ chính xác là điều mà Darcy đã hi
vọng được thấy. Họ đã có thể yêu quí nhau như họ muốn. Georgiana coi
trọng Elizabeth nhất trần đời, mặc dù lúc đầu cô thường lắng nghe
với sự sửng sốt pha chút cảnh giác với vẻ sôi nổi, cử chỉ vui đùa
của chị dâu trong khi nói chuyện với anh của mình. Anh trai cô, người
luôn truyền cho cô một sự kính trọng mà gần như lớn hơn cả tình cảm
của cô, lúc này đây cô thấy đang là đối tượng bị giễu cợt công khai.
Đầu óc của cô đã nhận thức được điều mà trước đây chưa bao giờ cô
nghĩ tới. Nhờ sự chỉ bảo của Elizabeth cô bắt đầu hiểu rằng một
người phụ nữ có thể tự do thoải mái với chồng của mình, nhưng là
người anh thì lại không cho phép một cô em gái kém mình mười tuổi
làm như vậy.
Phu nhân Catherine cực kì căm tức
cuộc hôn nhân của cháu trai mình. Và khi bà bộc lộ tất cả những
tính cách thành thực thẳng thắn của mình khi đáp lại lá thư thông báo
tổ chức kết hôn, bà đã gửi cho anh ấy thứ ngôn ngữ lăng nhục đặc
biệt với Elizabeth đến nỗi suốt một thời gian dài mọi sự liên hệ đã
chấm dứt. Nhưng cuối cùng nhờ sự thuyết phục của Elizabeth anh ấy đã
đồng ý bỏ qua cho sự xúc phạm đó và tìm kiếm hoà giải.Về phần
bà, sau khi
kháng cự lâu hơn một chút thì sự oán giận của bà cũng nguôi ngoai dần hoặc vì tình cảm của
bà dành cho anh ấy hoặc vì bà tò mò muốn thấy vợ anh ấy đã cư xử
ra sao. Bà đã chiếu cố đến thăm họ ở Pemberley, mặc dù rằng vết nhơ
mà tổ tiên nơi đó đã nhận không chỉ là sự hiện diện của một cô
chủ như thế mà còn bởi chuyến thăm của ông cậu và bà mợ của cô từ thành
phố.
Với gia đình Gardiner họ luôn
luôn qua lại mật thiết. Darcy cũng như Elizabeth thật sự yêu quí họ.
Và cả hai đều cảm thấy biết ơn nồng nàn những người do mang cô đến
Derbyshire mà thành xe duyên cho họ.
* Người Anh gọi những những phụ nữ đã có chồng là bà-Mrs và gọi theo họ của chồng, còn chưa chồng là cô -Miss và gọi theo họ của cha.ND
** Bối cảnh câu chuyện này là vào giai đoạn cuối của thời kỳ chiến tranh giữa nước Anh và Pháp thời Napoleon kéo dài hơn hai mươi hai năm vào cuối thế kỷ mười tám.ND
No comments:
Post a Comment