Tuần đầu tiên kể từ lúc họ trở về đã sớm trôi
qua. Tuần thứ hai bắt đầu. Đó là
tuần ở lại cuối cùng của trung đoàn dân quân tại Meryton và tất cả
các cô gái trẻ trong vùng đều nhanh chóng ủ rũ. Tâm trạng chán nản
chiếm cứ hầu hết vũ trụ. Riêng các tiểu thư lớn nhà Bennet vẫn có
thể ăn, uống, ngủ nghê và theo đuổi những công việc bình thường của
họ. Kitty và Lydia đã thường xuyên quở trách họ về sự vô tình này.
Sự khốn khổ của họ là tột cùng và họ không thể hiểu nổi trái tim
sắt đá như thế ở bất cứ ai trong gia đình này.
“Trời ơi! Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? Chúng
ta sẽ phải làm gì đây?” Họ thường cay đắng phàn nàn về nỗi thống
khổ đó. “Làm sao mà chị lại có thể mỉm cười được như thế hả
Lizzy?”
Bà mẹ tình cảm của họ chia sẻ nỗi sầu muộn
cùng họ. Bà nhớ lại bản thân mình đã phải chịu đựng một dịp tương
tự cách đây hai mươi lăm năm.
“Mẹ bảo đảm rằng,” bà nói, “mẹ đã khóc suốt hai
ngày khi trung đoàn của đại tá Miller rời đi. Mẹ nghĩ chắc mẹ đã tan
nát cả trái tim.”
“Con đảm bảo rằng trái tim con đã tan nát,” Lydia
nói.
“Nếu mà có thể đến được Brighton!” bà Bennet nhận
xét.
“Ồ, đúng rồi! ... Nếu mà có thể đến được
Brighton ! Nhưng cha vẫn không đồng ý.”
“Tắm biển chút ít chắc sẽ đủ cho con mãi mãi.”
“Dì Phillis của chúng ta đảm bảo rằng điều đó sẽ
rất tốt cho con.” Kitty thêm vào.
Những kiểu than vãn đại loại như thế cứ ồn ào
suốt không ngơi khắp ngôi nhà Longbourn. Elizabeth cố gắng quên họ đi,
nhưng tất cả sự hài lòng đã biến mất trong nỗi xấu hổ. Lại một
lần nữa cô cảm thấy sự phản đối của anh Darcy là công tâm. Trước đây
cô chưa bao giờ muốn bỏ qua cho sự can thiệp của anh ấy vào quan điểm
của bạn anh ấy nhiều như thế này.
Nhưng tương lai ảm đạm của Lydia sớm tan đi vì cô
nhận được lời mời từ bà Forster là vợ của đại tá thuộc trung đoàn
- đi cùng cô ta đến Brighton. Người bạn vô giá này là một phụ nữ còn
rất trẻ, vừa mới cưới gần đây. Sự giống nhau về tính tình vui vẻ
và sôi nổi đã đưa cô ấy và Lydia lại với nhau, trong ba tháng quen
biết nhau thì họ có đến hai tháng
thân thiết với nhau.
Sự sung sướng ngất ngây của Lydia trong dịp này,
tình cảm yêu mến bà Forster của cô ấy, sự khoan khoái của bà Bennet
và sự mất thể diện của Kitty thật khó để mô tả hết. Hoàn toàn
không để ý đến cảm giác của chị mình, Lydia bay lượn khắp nhà ngây
ngất không yên, yêu cầu mọi người chúc mừng, cười cười nói nói càng
dữ dội hơn bao giờ hết. Trong khi đó Kitty kém may mắn tiếp tục ở
trong phòng khách cằn nhằn cho số phận của mình theo cái cách cũng
vô lí như những lời lẽ cáu kỉnh của cô ấy.
“Em không thể hiểu tại làm sao bà Forster lại không
mời em cũng như đã mời Lydia,” cô nói, “cho dù em không phải là người
bạn đặc biệt của cô ấy đi chăng nữa. Em chỉ yêu cầu quyền được mời
giống như nó và còn hơn thế nữa
là vì em lớn hơn nó những hai tuổi.”
Elizabeth đã tốn công cố gắng làm cho con bé ấy biết
điều, còn Jane đã tốn công cố gắng làm cho con bé cam chịu. Với
Elizabeth lời mời này mang lại cho cô một cảm giác kích động khác xa
với sự phấn khích của mẹ cô và Lydia đến nỗi cô coi nó như là lời tuyên án tử hình
về khả năng nhận thức cơ bản của họ. Việc cô không đừng được bí mật
khuyên cha mình không cho con bé đi là một bước làm cho cô trở thành
đáng ghét nếu như bí mật này được biết . Cô miêu tả cho cha tất cả
những hành vi không đứng đắn nói chung của Lydia, lợi ích nhỏ nhoi mà
con bé có thể nhận được từ tình
bạn với loại phụ nữ như bà Forster
và khả năng con bé thậm chí còn bất cẩn hơn với một người bạn đi
cùng như thế ở Brighton, nơi mà những cám dỗ ấy còn lớn hơn rất
nhiều ở nhà. Ông bố chăm chú nghe cô rồi nói:
“Lydia sẽ không bao giờ chịu yên cho đến khi nào con
bé ấy bộc lộ hết mình ở chốn công cộng nào đó, chúng ta có thể
chẳng bao giờ trông mong nó làm như thế với chút ít phí tổn hay
phiền phức cho gia đình mình trong hoàn cảnh hiện thời.”
“Nếu cha mà biết được,” Elizabeth nói, “sự bất
lợi rất lớn đối với tất cả chúng ta, chắc sẽ tăng lên vì sự chú ý của thiên hạ tới
cách cư xử thiếu giữ gìn và bất cẩn của Lydia...không đúng - nó đã
tăng lên rồi vì điều đó - thì con đảm bảo rằng cha sẽ phán xét vụ
việc này khác đi.”
“Đã tăng lên rồi à? Ông Bennet đáp. “Cái gì, con
bé đã khiến cho một vài người tình của con sợ bỏ chạy rồi à? Lizzy
bé bỏng đáng thương ơi! Nhưng mà đừng có chán nản. Tuổi trẻ không
chịu nổi sự khắt khe như thế đâu để dính tới chút ngớ ngẩn không
đáng phải hối hận. Thôi nào, hãy để cho cha xem danh sách những gã
đáng thương mà cần phải giữ cho trách xa sự điên rồ của Lydia.”
“Sự thực là cha đã lầm. Con không có sự tổn
thương như thế để mà oán giận. Lúc này đây, con đang phàn nàn không
phải là về sự khác thường mà là về những thói xấu nói chung. Vị
thế của chúng ta, tư cách đáng tôn trọng của chúng ta trong thế giới
này chắc chắn bị ảnh hưởng bởi sự nhẹ dạ bốc đồng, sự trơ tráo và không thèm giữ gìn mà nó biểu hiện
cho tính cách của Lydia. Con xin lỗi, vì con buộc phải nói toẹt ra.
Nếu như cha, cha yêu quí của con ạ, không chấp nhận rắc rối này để
kiểm soát cái tính ồn ào của nó và dạy cho nó biết rằng việc đeo
bám hiện thời của nó không phải là công việc của cuộc đời nó thì
con bé sẽ sớm vượt ra khỏi giới hạn của sự cải tà qui chính. Tính
cách của nó sẽ không thay đổi được nữa. Rồi con bé sẽ sớm tròn
mười sáu , tính cách của nó sẽ lẳng lơ phóng túng nhất đến mức
khiến cho chính nó và gia đình trở thành lố bịch. Lẳng lơ cũng vậy,
là mức độ tồi tệ nhất và tầm thường nhất của việc yêu đương nhăng
nhít; chẳng có sự thu hút nào ngoài tuổi trẻ và cái vẻ tạm chấp
nhận được ; sự ngốc nghếch và đầu óc rỗng tuếch của nó, hoàn toàn
không thể tránh khỏi số phận bị thiên hạ coi khinh trong khi thói đam
mê được ngưỡng mộ của nó lại bị kích động. Kể cả Kitty cũng ở
trong mối nguy này. Nó a dua theo bất cứ trò nào mà Lydia khởi xướng.
Phù phiếm, ngốc ngếch, lười nhác và hoàn toàn mất kiểm soát . Ôi,
cha yêu quí, cha có thể cho rằng liệu chúng có thể sẽ không bị phê
phán và bị coi khinh ở bất cứ nơi nào mà người ta biết chúng không,
và các chị của chúng sẽ không bị dính dáng tới nỗi nhục đó không?”
Ông Bennet nhận thấy cô đặt cả tấm
lòng vào việc này thì cảm động cầm lấy tay cô và đáp :
“Con yêu quí, đừng làm khó cho
mình. Ở bất cứ nơi nào mà người ta biết tới con và Jane thì các con
phải được trân trọng; và các con
sẽ không bị bất lợi vì có vài đứa em ...cha có lẽ nói là ba đứa em
... rất ngu ngốc. Chúng ta sẽ không được yên ổn ở Longburn nếu Lydia
không được đi đến Brighton. Thế thì cứ để nó đi. Đại tá Forster là
một người hiểu biết và sẽ giữ cho nó tránh khỏi bất cứ trò quỷ
quái nào ; con bé cũng may mắn là quá nghèo để là con mồi cho ai
đó. Ở Brighton nó thậm chí chỉ là một con bé lẳng lơ tầm thường,
sẽ ít quan trọng hơn là ở đây. Các
viên sĩ quan sẽ tìm những phụ nữ
tử tế hơn xứng đáng với sự chú ý của họ. Chúng ta hi vọng
rằng nhờ thế mà khi con bé ở đó, nó sẽ học được bài học về sự
tầm thường của chính nó. Dù thế nào thì nó cũng không thể tồi tệ
hơn thế nữa, chúng ta cũng không có quyền nhốt nó lại suốt đời.”
Elizabeth buộc phải bằng lòng với
câu trả lời này, nhưng ý kiến của riêng cô vẫn không thay đổi, cô cảm
thấy thất vọng và thương cha. Không phải
là bản tính của mình, nhưng cô cứ thêm bực mình vì vương vấn
về chúng. Cô tự tin vì đã làm tròn bổn phận của mình, còn việc
bứt rứt - vì những điều xấu không thể tránh được hoặc làm chúng
tăng thêm vì lo lắng - cũng không phải là thiên hướng của cô.
Nếu Lydia và mẹ mà biết được nội
dung trao đổi giữa cô và cha họ thì họ chắc sẽ phẫn nộ khó mà còn
liến thoắng liên hồi kì trận được nữa. Trong trí tưởng tượng của Lydia,
chuyến đi đến Brighton bao gồm mọi khả năng về các thú vui trần tục.
Cô nhìn thấy, bằng con mắt tưởng tượng sáng tạo, những đường phố
của bãi tắm tươi vui đó phủ đầy các sĩ quan. Cô thấy mình là đối
tượng chú ý của hàng chục và hàng
vài chục chàng trai trong số họ vì là người lạ. Cô thấy tất cả sự
huy hoàng của doanh trại lính ... các dãy lều của chúng trải dài về
phía trước thành những hàng đều tăm tắp đẹp nên thơ, chen chúc các
chàng trai trẻ trung và tươi vui, những bộ quân phục đỏ tươi chói lọi.
Để hoàn chỉnh bức tranh , cô thấy mình ngồi dưới một chiếc lều, lả
lơi quyến rũ với ít nhất là sáu viên sĩ quan cùng một lúc.
Nếu mà cô biết được rằng chị của
cô tìm cách để giật cô ra khỏi cái viễn cảnh như thế và những hiện
thực như thế thì phản ứng của cô sẽ ra sao? Chỉ có mẹ cô, người mà
có lẽ gần như cùng một cảm nhận, thì mới thông cảm được với chúng.
Việc Lydia sắp đến Brighton là tất cả mọi an ủi cho bà, vì cái tội
của ông chồng bà làm cho bà sầu muộn là đã không chịu đi đến đó.
Nhưng họ hoàn toàn không biết gì
về điều đã xảy ra, sự ngây ngất của họ vẫn tiếp tục rất ít ngưng
nghỉ cho tới cái ngày mà Lydia ra đi.
Elizabeth bây giờ sẽ phải gặp
Wickham lần cuối. Vì cô cũng thường hay gặp lại anh ta kể từ khi trở
về nên sự bối rối cũng qua đi, sự xao xuyến của tình cảm trước đây
cũng hoàn toàn không còn. Cô thậm chí còn học được cách phát hiện
ra trong cái vẻ rất lịch sự mà ban đầu đã làm cô ưa thích một sự giả bộ và đơn điệu đến ghê tởm
và chán ngắt. Hơn thế nữa trong cách cư xử của anh ta với cô hiện
giờ, mà cô đã có lí do mới để không ưa, cái tình ý mà anh ta sớm
biểu lộ muốn nối lại mối quan tâm đó, cũng là cái tình ý đã đánh
dấu cho giai đoạn đầu họ mới quen nhau , sau tất cả những gì đã qua
kể từ đó đến giờ, chỉ có thể giúp để chọc tức cô mà thôi. Cô mất
hết mọi sự quan tâm đến anh ta khi thấy mình được chọn làm đối tượng
của kẻ ga lăng lười nhác và lông bông như thế. Trong lúc cô điềm tĩnh kiềm
chế, anh ta không thể không cảm thấy việc cô đã nén lại lời trách
móc đồng thời anh ta cũng tin rằng mặc dù đã lâu anh ta thôi không quan tâm vì
nguyên do gì đó , nhưng việc họ quay lại với nhau chắc sẽ làm cho sự
kiêu hãnh của cô được thỏa mãn và sẽ chiếm lại được tình cảm của
cô bất cứ lúc nào.
Vào cái ngày cuối cùng của trung
đoàn dân quân ở Meryton, anh ta ăn tối cùng với những sĩ quan khác tại
Longburn, thiện ý chia tay của Elizabeth với anh ta một cách vui vẻ còn
quá ít đến nỗi khi anh ta hỏi cô về việc đã làm gì khi ở Hunsford
thì cô nhắc đến việc đại tá Fitzwilliam và anh Darcy đã ở Rosings ba
tuần và hỏi anh ta có quen đại tá Fitzwilliam không.
Anh ta ngạc nhiên, không hài lòng và
cảnh giác, nhưng nhớ lại rất nhanh và cười trở lại, đáp rằng trước
đây anh ta thường gặp anh ấy. Rồi sau khi nhận xét rằng anh ta là
người rất lịch thiệp , anh ta hỏi cô rằng cô thích anh ấy ra sao. Cô
trả lời là rất mến anh ấy. Với vẻ thờ ơ anh ta thêm vào ngay sau đó:
“Cô bảo rằng anh ta ở Rosings bao
lâu?”
“Gần ba tuần.”
“Cô gặp anh ta thường xuyên chứ?”
“Vâng, hầu như hàng ngày.”
“Thái độ của anh ta rất khác với
người anh em họ của mình.”
“Vâng, rất khác. Nhưng tôi nghĩ anh
Darcy giao tiếp có tiến bộ hơn.”
“Đúng vậy!” Wickham kêu lên với một
vẻ mà không thể thoát khỏi sự quan sát của cô. “Lạy chúa, tôi có
thể hỏi chứ? ...” Nhưng tự kìm mình lại, anh ta thêm vào bằng giọng
vui vẻ hơn, “Có phải anh ta đã nói năng tiến bộ hơn không? Có phải anh
ta đã hạ cố để lịch sự hơn lên theo cái cách thường thấy của anh ta?
– vì tôi không dám hi vọng,” anh ta tiếp tục bằng một giọng trầm hơn
và nghiêm trang hơn, “rằng anh ta thực chất đã tiến bộ.”
“Ồ, không!” Elizabeth nói. “Tôi tin
rằng , về bản chất anh ấy vẫn rất tử tế như anh ấy vẫn từng thế.”
Khi cô nói Wickham trông như thể không
biết có nên vui mừng vì những lời của cô hay là nghi ngờ ý nghĩa
của chúng. Có điều gì đó trên vẻ mặt của cô khiến anh ta lắng nghe
với nỗi e ngại và lo lắng khi cô nói :
“Khi tôi nói anh ấy giao tiếp có
tiến bộ, tôi không có ý rằng trí tuệ hay tư cách của anh ấy đang ở
trong quá trình tiến bộ mà là xuất phát từ việc biết rõ anh ấy hơn
nên cũng hiểu rõ tính tình anh ấy hơn.”
Sự lo sợ của Wickham lúc này biểu
lộ trên vẻ mặt căng thẳng và dáng vẻ bối rối. Anh ta im lặng mất
vài phút cho đến khi hết lúng túng, rồi mới lại quay sang cô và nói
những lời dịu dàng nhất :
“Cô biết quá rõ cảm nhận của tôi
về anh Darcy nên cô sẽ hiểu ngay tôi vui mừng thật lòng ra sao vì anh ta
đủ khôn ngoan để tỏ ra tử tế bề ngoài. Niềm tự hào của anh ta theo
kiểu đó, có lẽ giúp ích nếu không phải cho anh ta thì cũng cho nhiều
người khác, vì nó đã ngăn anh ta khỏi tội lỗi xấu xa khiến tôi đã phải
chịu đựng . Tôi chỉ sợ rằng, cái thái độ thận trọng đó , tôi đoán
thế , mà cô bóng gió ám chỉ nó, chỉ thuần túy được bộc lộ khi anh
ta đến thăm dì của mình. Anh ta rất sợ ý kiến đúng đắn và sự phê
phán của bà ấy. Nỗi sợ bà ấy của anh ta luôn luôn có tác dụng , tôi
biết, khi họ ở cạnh nhau, chủ yếu là do anh ta mong muốn được kết hôn
với tiểu thư de Bourgh. Tôi chắc chắn anh ta rất thích cô ấy.”
Elizabeth không thể nhịn cười được
lúc đó nhưng cô chỉ khẽ nghiêng đầu đáp lại. Cô hiểu rằng anh ta muốn
cô tham gia vào câu chuyện bất mãn cũ của anh ta còn cô thì lại không
vui lòng chiều theo. Suốt buổi tối còn lại anh ta tỏ ra hồ hởi như
thường lệ, nhưng không còn cố để ý đến Elizabeth nữa. Cuối cùng họ
lịch sự chia tay nhau và có lẽ không còn mong muốn gặp lại nhau nữa.
Khi bữa tiệc đã tan, Lydia cùng bà
Forster trở về Meyrton, từ đó họ sẽ phải lên đường vào sáng sớm
ngày hôm sau. Sự chia tay giữa cô và gia đình ồn ào chứ không buồn
bã. Kitty là người duy nhất rơi nước mắt nhưng cô khóc là vì phật ý
và ghen tị. Bà Bennet dài dòng cầu chúc con gái gặp phúc lớn, gây
ấn tượng bằng lời huấn thị rằng cô chắc sẽ không bõ lỡ cơ hội
hưởng thụ hết mức – lời khuyên mà chẳng có lí do nào để tin rằng
nó sẽ được chú ý. Và trong niềm hạnh phúc ồn ào nhộn nhạo của
Lydia lúc từ biệt, lời tạm biệt dịu dàng mà các chị gái bày tỏ lại
càng chẳng được lắng nghe.
No comments:
Post a Comment