Cách cư xử của đại tá Fitzwilliam
rất được bên Parsonage ngưỡng mộ. Tất cả các cô đều cho rằng anh ta đã bổ sung
thêm đáng kể vào sự hài lòng của họ với những buổi giao tiếp tại Rosings. Đã nhiều ngày trôi qua trước khi họ nhận được lời mời tới
đó, vì thời gian này ở
bên đó đã có các vị khách rồi nên có lẽ họ không còn cần thiết nữa. Điều
đó đã không xảy ra cho đến ngày lễ phục sinh, coi là gần một tuần kể từ lúc các quí ông đến, họ lại
có vinh dự được quan tâm đến mức như vậy. Họ được mời đến đó vào buổi tối sau khi rời nhà thờ. Suốt cả tuần vừa rồi
họ ít khi gặp phu nhân Catherine lẫn con gái bà. Trong thời gian đó đại tá
Fitzwilliam đến thăm Parsonage nhiều hơn là một lần, còn anh Darcy thì họ chỉ gặp ở nhà thờ.
Tất nhiên là lời mời đó được chấp
thuận, và vào đúng giờ đã định họ nhập vào cùng với đám
người bên đó tại phòng khách nhà phu nhân Catherine. Quí phu nhân đón tiếp họ
lịch sự, nhưng điều đó chỉ đơn thuần là do sự bầu bạn
của họ lúc này tuyệt nhiên không còn ý nghĩa như khi bà không tìm được
ai khác. Sự thực là bà đang bị các cậu cháu cuốn hút hoàn toàn . Bà nói chuyện
với họ, đặc biệt là với Darcy nhiều hơn với bất kì ai
khác trong phòng.
Đại
tá Fritzwilliam dường như thật sự vui mừng khi gặp họ. Bất cứ điều gì cũng khiến cho anh ta thoải mái tại Rosings, và hơn nữa cô bạn gái xinh đẹp của bà Collins khiến anh
rất thích. Lúc này anh ta kiếm một chỗ ngồi bên cạnh cô và nói chuyện rất dễ chịu về Kent và
Hertfordshire, về chuyện đi đây
đó và chuyện nghỉ tại nhà, về những quyển sách mới và âm nhạc, đến nỗi chưa bao giờ trước đó,
trong căn phòng này Elizabeth lại thích thú bằng một nửa
mức như thế. Họ trò chuyện sôi nổi và râm ran khiến cho phu nhân Catherine cũng
như Darcy phải để ý. Anh ta cứ đưa mắt liên tục nhìn họ với vẻ tò mò đến
nỗi chính phu nhân Catherine sau đó một lát cũng chia xẻ chung cảm giác đó. Bà
nhận thấy rõ hơn, vì thế bà không ngần ngại hỏi vọng tới:
“Cháu
đang nói chuyện gì thế Fitzwilliam? Cháu đang nói về chuyện gì hả? Cháu nói gì
với cô Bennet thế? Kể cho cô nghe đó là gì nào?”
“Chúng
cháu đang nói chuyện về âm nhạc, cô ạ.” Anh ta đáp khi không còn có
thể lảng tránh được.
“Ồ,
âm nhạc à. Thế thì xin hãy nói to lên . Đó là một trong số những chủ
đề ưa thích của cô. Cô phải tham gia vào cuộc trò chuyện nếu cháu nói về âm
nhạc. Cô cho rằng có rất ít người ở London biết thưởng thức âm nhạc thực sự
hoặc là có khiếu thưởng thức bẩm sinh hơn cô. Nếu cô mà học thì chắc chắn cô đã
là một chuyên gia rất giỏi. Với Anna cũng vậy, nếu sức khỏe của nó cho phép nó
chơi nhạc. Cô tin rằng con bé sẽ trình diễn rất hấp dẫn.
Thế còn Georgiana thế nào rồi, Darcy?”
Anh Darcy khen tài năng em gái một
cách trìu mến.
“Cô
rất vui được nghe những lời tốt đẹp như thế về con bé,” phu nhân Catherine nói, “ và
hãy chuyển lời nhắn của cô cho nó rằng nó sẽ không thể trông đợi thành tài nếu
không chăm chỉ luyện tập.”
“Cháu
đảm bảo với cô rằng ,” anh đáp lại, “con
bé sẽ không cần phải khuyên bảo như thế vì nó luyện tập rất siêng năng.”
“Thế
thì tốt rồi. Điều đó cũng không thể coi là quá đâu. Sắp tới
cô sẽ viết thư cho nó, cô sẽ giao trách nhiệm cho nó không được sao nhãng điều
đó vì bất cứ điều gì. Cô thường bảo các cô gái trẻ rằng không có tài năng âm
nhạc nào mà không đòi hỏi sự luyện tập chuyên cần. Cô cũng đã nói với cô Bennet
vài lần, rằng cô ấy sẽ không bao giờ chơi giỏi thực sự
trừ phi cô ấy luyện tập nhiều hơn. Mặc dù nhà bà Collins không có đàn thì cô ấy
vẫn được mời tới . Cô vẫn thường bảo cô ấy hãy đến Rosings hàng ngày và chơi
chiếc đàn piano ở trong phòng bà Jenkinson ấy. Cháu biết đấy, ở nơi đó cô ấy sẽ không làm phiền ai hết.”
Darcy tỏ vẻ hơi ngượng vì cái cung
cách bất lịch sự của người cô và không đáp lời.
Khi dùng cà phê xong, đại tá
Fitzwilliam nhắc Elizabeth về lời hứa chơi đàn cho anh nghe. Cô ngồi xuống, đối
diện với chiếc đàn. Anh ta kéo chiếc ghế tựa ngồi xuống bên cạnh cô. Phu
nhân Catherine lắng nghe được một nửa
bản nhạc rồi, vẫn như lúc trước, nói chuyện với cháu kia cho đến khi anh dời
đi. Anh bước khoan thai như thường lệ về phía cây đàn, đứng ở cái chỗ có thể
nhìn bao quát được khuôn mặt của người biểu diễn xinh đẹp. Elizabeth nhìn thấy
được cái điều anh ta đã làm, vào thời điểm dừng thích hợp đầu tiên cô quay về
phía anh với nụ cười tinh quái và nói:
“Anh
định làm tôi sợ phải không, Darcy, bằng cách đứng đó để nghe tôi đàn? Nhưng tôi
sẽ không sợ hãi đâu mặc dù em gái anh chơi rất giỏi. Sự ương bướng trong tôi sẽ
không bao giờ biết sợ trước ý chí của những người khác. Dũng khí của tôi luôn
lớn lên cùng với mỗi nỗ lực muốn hăm dọa tôi.”
“Tôi
sẽ không nói rằng cô đang nhầm lẫn,” anh đáp, “bởi vì cô thật sự không cho rằng tôi có ý đồ dọa cô. Tôi hân hạnh được quen cô đủ lâu để hiểu rằng thỉnh thoảng cô rất lấy làm
thú vị khi phát biểu những ý kiến mà thực ra là không phải của chính cô.”
Elizabeth bật cười một cách thành
thực về cái hình ảnh này của bản thân rồi nói với đại tá Fitzwilliam “ Người anh em họ của anh sẽ cho anh thấy một ý niệm rất
hay ho về tôi và dạy cho anh đừng có tin vào điều tôi
nói. Tôi thật không may mắn được gặp gỡ với một người có khả năng vạch trần rất giỏi những tính cách thực của tôi, ở một nơi mà tôi đã hi
vọng cho phép mình có thể đỗ với một mảnh bằng danh dự nào đó. Sự thực là , Darcy, anh
thật không rộng lượng chút nào khi nhắc đến những điều anh đã biết về những
khiếm khuyết của tôi ở Hertfordshire , cho phép tôi được nói một cách rất không
lịch sự là điều đó đã chọc tức tôi khiến cho tôi phải trả
đũa, mà những điều như thế được nói
ra chắc sẽ làm cho những người thân của anh bị sốc khi
nghe đấy.”
“Tôi
không sợ cô,” anh mỉm cười nói.
“Xin hãy nói cho tôi nghe điều mà cô phải buộc tội cậu ấy,” đại tá Fitzwilliam kêu lên. “Tôi rất nên được biết cậu ta đã cư xử ra sao giữa những người lạ.”
“Rồi
thì anh sẽ được nghe, nhưng hãy chuẩn bị tư tưởng cho những điều kinh khủng.
Lần đầu tiên khi mà tôi nhìn thấy anh ấy ở Hertfordshire, anh chắc đã biết, là
trong phòng khiêu vũ, và tại chính căn phòng đó anh có biết anh ấy đã làm gì không?
Anh ấy khiêu vũ chỉ vẻn vẹn có bốn điệu tất cả. Xin
thứ lỗi vì đã làm anh đau lòng , nhưng sự thể là như thế. Anh
ấy khiêu vũ chỉ vẻn vẹn có bốn điệu, mặc dù các quí ông rất hiếm. Và theo như
tôi biết chắc chắn, có nhiều hơn một cô thanh nữ đang ngồi đợi với mong muốn có
được bạn nhảy. Darcy, anh không thể bác được sự thật đó đúng không.”
“Lúc
đó tôi không có vinh dự được quen biết bất cứ quí cô nào tại vũ hội đó ngoài
người bạn nhảy của mình.”
“Đúng
thế, và cũng chẳng có ai đã từng được giới thiệu làm quen ở đó. Ồ, đại tá Fitzwilliam , tôi chơi gì tiếp theo đây? Những ngón tay của tôi
đang đợi sự ra lệnh của ngài.”
"Có
lẽ,” Darcy nói, “ tôi
chắc sẽ suy xét cẩn thận hơn nếu tôi tìm kiếm một sự chỉ dẫn, nhưng tôi rất kém
về khoản tự giới thiệu mình với người lạ.”
“Có
lẽ chúng ta sẽ hỏi người anh em họ của anh nguyên nhân của vấn đề này chăng?” Elizabeth vẫn hướng về đại tá
Fitzwilliam nói. “Có lẽ chúng ta sẽ hỏi anh ta rằng tại sao một
người đàn ông có hiểu biết và giáo dục , sống trong thế giới này, lại tỏ ra rất kém về khoản tự giới thiệu mình với người lạ?”
“Tôi
có thể trả lời câu hỏi của cô,” Fitzwilliam nói, “mà không cần phải hỏi cậu ấy. Đó là bởi vì anh ta sẽ không khiến
cho mình gặp phải rắc rối.”
“Tôi
chắc mình không có tài năng như một số người,”
Darcy nói, “là rất dễ dàng giao tiếp với những người mà tôi
chưa từng gặp trước kia. Tôi không thể hòa nhập được với cách trò chuyện của họ
hay tỏ ra quan tâm đến những việc của họ như tôi thường thấy những người khác
làm.”
“Những
ngón tay của tôi,” Elizabeth nói, “đã
không chuyển động trên cây đàn này một cách điêu luyện như tôi đã được thấy
nhiều người phụ nữ biểu diễn. Chúng không có được cùng một lực nhấn hay tốc độ,
cũng không tạo ra được một sức biểu cảm giống như thế. Nhưng rồi tôi luôn cho
đấy là lỗi của chính mình, bởi vì tôi đã không chịu khó luyện tập, chứ không phải vì tôi đã tin rằng những ngón tay của mình không có khả
năng như những ngón tay của những người phụ nữ biểu diễn vô cùng lôi cuốn khác.”
Darcy mỉm cười và nói , “Cô hoàn toàn đúng. Cô đã sử dụng thì giờ của mình có ích hơn nhiều.
Không ai thú nhận, khi có đặc ân được nghe cô đàn, lại có thể nghĩ bất cứ điều gì về sự thiếu sót. Chẳng ai trong chúng ta trình diễn cho người lạ cả.”
Đến
đây phu nhân Catherine lại xen ngang vào câu chuyện của họ. Bà hỏi to xem họ đang nói chuyện gì. Elizabeth
ngay lập tức lại đàn tiếp. Phu nhân Catherine đến gần và sau vài phút lắng nghe
nói với Darcy:
“Cô
Bennet có lẽ sẽ đàn không có lỗi nếu cô ấy tập luyện thường xuyên hơn và được
theo học chuyên sâu hơn từ một bậc thầy ở London. Cô ấy có
ngón tay nhạy cảm mặc dù khiếu nhạc của cô ấy không bằng Anne. Anne chắc chắn
sẽ trình diễn say mê hơn nếu sức khỏe cô
ấy cho phép cô ấy học đàn.”
Elizabeth nhìn Darcy xem anh đồng
tình với những lời ca ngợi cô em họ nồng nhiệt đến mức nào. Nhưng vào lúc đó
cũng như bất kì lúc khác cô không hề thấy biểu hiện nào của tình yêu. Xuất phát
từ toàn bộ cái cách cư xử của anh ta với tiểu thư de Bourgh, cô bèn chuyển cái dạng tình cảm này của anh ta sang cho tiểu thư
Bingley. Chắc anh ta sẽ có thể cưới cô ấy nếu cô ấy là họ hàng của anh ta.
Phu nhân Catherine tiếp tục bình
phẩm ngón đàn của Elizabeth, trộn lẫn với những hướng dẫn về sức lôi cuốn và
khiếu thưởng thức. Elizabeth đón nhận chúng với tất cả sự khoan dung của phép
lịch sự, và thể theo yêu cầu của các quí ông, cô ngồi lại bên cây đàn cho đến khi chiếc xe ngựa của phu nhân đã sẵn sàng để đưa họ về nhà.
No comments:
Post a Comment