Friday, 19 December 2014

Kiêu hãnh và định kiến, Chương 51



         Ngày cưới của em gái họ đã đến, Jane và Elizabeth thương cho em gái có thể còn hơn nó thương cho bản thân mình. Chiếc xe ngựa được gửi đi để đón chúng tại ..., và chúng phải dùng nó để trở về trước giờ ăn tối. Hai tiểu thư lớn nhà Bennet lo sợ cho sự trở về của họ, nhất là Jane. Jane đã gán cho Lydia cái cảm giác mà có lẽ chính bản thân cô cảm thấy, trong suy nghĩ của cô về điều em gái mình phải chịu đựng : nếu như nó là kẻ có tội thì sẽ thật bất hạnh.

         Họ đã đến. Cả gia đình tụ tập trong phòng ăn sáng để tiếp nhận chúng. Nụ cười tô điểm cho khuôn mặt của bà Bennet khi xe ngựa được đánh tới cửa, chồng của bà trông vẻ trang nghiêm khó đoán, các cô con gái thì lo lắng, bồn chồn, không thoải mái.

        Giọng của Lydia được nghe từ ngoài sảnh, cửa mở tung ra và con bé chạy vào phòng. Mẹ cô bước về phía trước, ôm lấy cô, sung sướng vô ngần chào đón cô. Với nụ cười tình cảm bà đưa tay ra cho Wickham, lúc này đi sau vợ mình, chúc cả hai vui vẻ với một vẻ sốt sắng tỏ ra không nghi ngờ gì về hạnh phúc của họ.

         Sự tiếp đón của ông Bennet với họ , lúc này khi họ quay sang ông, không hẳn là thân ái. Vẻ mặt ông tỏ ra đặc biệt nghiêm khắc, ông hiếm khi nhếch mép. Thực sự là sự trơ tráo của đôi vợ chồng trẻ đã đủ để chọc tức ông. Elizabeth phẫn nộ còn Jane thì thậm chí đã sốc. Lydia vẫn là Lydia ...bất kham, không biết xấu hổ, phóng túng, ồn ào, không biết sợ. Con bé quay sang hết chị này đến chị khác yêu cầu họ chúc mừng. Cuối cùng khi tất cả bọn họ đã ngồi xuống, con bé háo hức ngó nghiêng khắp căn phòng, để ý tới một vài thay đổi nhỏ ở đó, vừa nhận xét vừa cười rằng đã lâu quá rồi kể từ khi nó rời khỏi đây.

         Wickham không hoàn toàn đau khổ nhiều hơn con bé, nhưng cách cư xử của anh ta luôn luôn là dễ chịu, đến nỗi nếu tính cách của anh ta và cuộc hôn nhân của anh ta là đúng như là cái điều họ nghĩ thì nụ cười của anh ta và lời nói nhẹ nhàng của anh ta khi anh ta xác nhận mối quan hệ của họ cũng làm cho tất cả bọn họ thấy vui. Trước đó Elizabeth không tin rằng anh ta cũng trơ tráo đến như thế, nhưng cô ngồi xuống, và tự phân tích để rút ra rằng đối với một con người trơ tráo thì sự trơ tráo là không có giới hạn trong tương lai. Cô đỏ bừng mặt, Jane cũng đỏ bừng mặt. Nhưng đôi má của hai người, do họ bối rối gây ra, thì phải chịu lấy cái màu không khác gì nhau.

        Chẳng thiếu gì bài phát biểu. Cô dâu và bà mẹ không ai trong số họ có thể nói đủ nhanh, còn Wickham tình cờ ngồi cạnh Elizabeth thì bắt đầu hỏi thăm những người quen của anh ta trong vùng với vẻ vui vẻ thoải mái mà cô cảm thấy mình không thể đáp lại tương ứng. Mỗi người bọn họ dường như có những kỉ niệm hạnh phúc nhất trên đời. Chẳng có gì trong quá khứ được nhớ lại với nỗi đau, Lydia còn tình nguyện lôi ra cái đề tài mà các chị của cô đã không thể bóng gió cho toàn thiên hạ.

         “Cứ nghĩ đến ba tháng đã trôi qua,” con bé kêu lên, “kể từ ngày con đi! Dường như chỉ mới là hai tuần, con cho là thế, và đủ mọi thứ đã xảy ra trong thời gian đó. Lạy chúa ! Khi con đi xa, con chắc rằng con không biết lại lấy chồng khi con trở về ... mặc dù vậy con thấy điều này thật thú vị nếu con đã biết chắc.”

         Cha cô nhướn mắt lên, Jane lo lắng buồn phiền, Elizabeth ra hiệu cho Lydia. Nhưng con bé chưa bao giờ nghe lời cũng như chẳng nhìn thấy những thứ  mà nó chọn để không nhận thấy, thì hoan hỉ tiếp tục : “Ôi mẹ ơi, mọi người quanh đây có biết hôm nay con cưới không? Con sợ rằng họ có thể không biết, nên khi chúng con vượt qua William Goulding đang đi trên chiếc xe song mã con quyết định anh ta phải biết về việc đó. Thế là con hạ tấm kính bên phía anh ta, tháo găng tay ra  và đặt tay lên khung cửa sổ, để cho anh ta có thể nhìn thấy chiếc nhẫn, rồi con gật đầu và cười hết cỡ.”

          Elizabeth không thể chịu được nữa. Cô đứng dậy và chạy ra khỏi phòng, không trở lại nữa cho đến khi nghe thấy họ đi qua phòng lớn để sang phòng ăn tối. Sau đó cô vào cùng với họ đủ sớm để thấy Lydia với vẻ khao khát phô trương, đi về bên tay phải của mẹ và nghe thấy con bé nói với chị cả của mình : “Này Jane, bây giờ em sẽ chiếm chỗ của chị, chị phải đi sau bởi vì em đã là phụ nữ có chồng!”

        Không nên cho rằng thời gian có lẽ sẽ làm Lydia thấy xấu hổ, mà ngay từ đầu con bé đã hoàn toàn không biết đến điều đó. Sự xấc xược và bốc đồng của nó càng tăng lên. Con bé nôn nóng muốn gặp bà Philips, nhà Lucas và tất cả hàng xóm khác của họ và để nghe mỗi người bọn họ gọi mình là “bà Wickham”. Trong lúc chờ đợi nó chạy đi khoe nhẫn của mình và huênh hoang đã có chồng với bà Hill và hai cô hầu sau bữa tối.

         “Mẹ này,” nó nói, khi mọi người đã quay trở lại phòng ăn sáng, “mẹ nghĩ gì về chồng của con? Chẳng phải là anh ấy là chàng trai khôi ngô tuấn tú đấy chứ? Con chắc các chị con tất cả đều ghen tị với con. Con chỉ hi vọng họ có được nửa vận may của con. Tất cả bọn họ phải đến Brighton. Đó là nơi để kiếm chồng. Thật là đáng tiếc mẹ ạ, tất cả chúng ta đã không tới đó!”

        “Đúng thế, nếu mẹ được tùy ý thì chúng ta chắc đã đi tồi. Nhưng Lydia yêu quí của mẹ, mẹ không hoàn toàn thích con đi xa như thế . Có buộc phải thế không?”

          “Chúa ơi! Đúng thế, chuyện đó chẳng sao cả. Con sẽ thích mọi thứ.  Mẹ, bố và các chị phải tới đó thăm chúng con. Chúng con sẽ ở Newcastle suốt cả mùa đông, và con dám nói sẽ có vài buổi vũ hội, con sẽ lo liệu để có bạn nhảy tử tế cho tất cả các chị ấy.”

           “Mẹ chắc là thích điều đó hơn tất cả mọi thứ khác!”, mẹ cô nói.

          “Và rồi, khi mẹ đi , mẹ chắc sẽ để lại một hay hai chị cho con . Con dám nói rằng con sẽ kiếm chồng cho họ trước khi mùa đông qua đi.”

          “Chị cám ơn em đã có thiện ý với chị,” Elizabeth nói, “ nhưng chị thật sự không thích cái cách em đi kiếm chồng.”

       Chuyến thăm của họ chưa đến mười ngày. Wickham đã nhận được nhiệm vụ trước khi rời London, anh ta phải gia nhập trung đoàn vào ngày cuối của hai tuần tới.

        Chẳng có ai ngoài bà Bennet hối tiếc rằng họ đã ở lại ngắn thế, và hầu hết thời gian đó bà đi thăm viếng các nơi cùng con gái và tổ chức thường xuyên các bữa tiệc tại nhà. Tất cả các bữa tiệc này được mọi người chấp nhận :  vì việc lảng tránh một gia đình như thế thì nằm trong mong muốn khi nghĩ hơn là khi làm.

        Tình cảm của Wickham dành cho Lydia thì đúng như Elizabeth đã trông đợi để thấy ...không giống như của Lydia giành cho anh ta. Cô không cần đến những quan sát hiện thời của mình để mà hài lòng, xuất phát từ lí do là việc chạy trốn của họ được gây ra bởi sức mạnh tình yêu của của con bé hơn là của anh ta. Và cô đã thắc mắc tại sao dù chẳng hề quan tâm mãnh liệt gì đến con bé mà anh ta lại chọn cùng con bé chạy trốn nếu như con bé không cảm thấy chắc chắn rằng việc bỏ chạy của anh ta là cần thiết do hoàn cảnh khốn cùng , và nếu trường hợp này đúng là như thế thì anh ta không phải là chàng trai chịu cưỡng lại một cơ hội có người đồng hành.

         Lydia thích anh ta quá mức. Anh ta là Wickham yêu quí của con bé trong mọi dịp, không ai có thể được đặt lên cạnh tranh với anh ta. Anh ta làm mọi điều tốt nhất trên đời, và con bé chắc rằng anh ta chắc sẽ giết nhiều chim vào ngày mùng một tháng chín* hơn bất cứ người nào khác trên đất nước này.
          
         Một buổi sáng ngay sau khi họ đến, khi con bé ngồi với hai chị lớn , nói nói với Elizabeth :

        “Lizzy, em chưa bao giờ kể tỉ mỉ cho chị về đám cưới của em, em cho là thế. Chị đã không ở đó khi em kể cho mẹ và những người khác về điều đó. Chị không tò mò để nghe nó diễn ra thế nào à?”

         “Thực sự là không,” Elizabeth đáp lại, “Chị nghĩ chủ đề đó đã được nói không quá ít.”

        “Chao ôi, chị lạ quá đi! Nhưng em phải cho chị biết nó đã khởi đầu như thế nào. Chị biết đấy , chúng em cưới ở nhà thờ thánh Clement, bởi vì chỗ Wickham ở thuộc giáo khu đó. Kế hoạch là chúng em phải có mặt ở đó trước mười một giờ. Cậu và mợ chúng ta cùng em đi cùng với nhau còn những người khác phải gặp chúng em ở nhà thờ. Rồi sáng thứ hai tới , em cứ cuống lên! Chị biết đấy, em cứ sợ có điều gì đó xảy ra để rồi hủy bỏ nó, thế nên em đi mà rất lo lắng rối bời. Suốt thời gian em trang điểm, mợ chúng ta ở đó khuyên răn và nói không ngừng như thể mợ đang đọc bài thuyết giáo. Nhưng em nghe không nổi một trong mười từ, vì em đang nghĩ, chị đoán xem, về Wickham yêu quí của em. Em nóng lòng muốn biết anh ấy có mặc áo khoác xanh nước biển** cho lễ cưới không.

         “Rồi chúng em ăn sáng lúc mười giờ như thường lệ. Em nghĩ điều đó sẽ không bao giờ dứt, à mà tiện thể, chị phải hiểu rằng cậu và mợ khó chịu kinh khủng mỗi khi em ở cùng với họ. Nếu chị tin em là em đã không một lần thò chân ra khỏi cửa mặc dù em đã ở đó suốt hai tuần. Không một bữa tiệc, hay là dự kiến hay là bất cứ thứ gì! Chắc chắn là London khá buồn chán, nhưng nhà hát bé đã mở cửa rồi. Rồi vừa lúc xe ngựa vào đến cửa thì cậu và mợ bị gọi đi công việc với cái ông Stone kinh khủng đó. Sau đó chị biết đấy một khi họ mà đã cùng nhau thì không thể dứt ra được . Rồi em sợ quá, em không biết phải làm gì, bởi vì cậu phải đưa em đi, và nếu chúng em trễ giờ thì chúng em không thể cưới trong ngày nữa. Nhưng thật may, cậu trở lại sau mười phút, và rồi tất cả khởi hành. Tuy nhiên sau đó em nhớ lại  rằng nếu cậu đã đi để đề phòng cho đám cưới không bị hủy bỏ thì anh Darcy đã làm rất tốt.”

           “Anh Darcy á !” Elizabeth nhắc lại ngạc nhiên quá đỗi.

        “Ồ, đúng! ... anh ấy đến đó với Wickham, chị biết đấy. Nhưng lạy trời ! Em quên mất ! Em không được phép nói một lời về điều này. Em đã hứa với họ rất thành thực ! Anh Wickham sẽ bảo sao đây? Đó phải là một bí mật!”

          “Nếu đó là một bí mật,” Jane nói , “thì đừng nói thêm một lời về việc đó nữa . Em có thể tin chị không tìm hiểu sâu thêm.”

         “Ôi, chắc chắn rồi!” Elizabeth nói, mặc dù sốt hết cả ruột vì tò mò, “các chị sẽ không hỏi em đâu.”

          “Cám ơn chị,” Lydia nói, “vì nếu chị mà hỏi thì chắc chắn em sẽ kể ra hết và rồi anh Wickham chắc sẽ tức giận.”

          Với cái cách khuyến khích hỏi thêm như thế, Elizabeth buộc phải né tránh bằng cách bỏ chạy.

        Nhưng sống mà lờ đi một vấn đề quan trọng như thế là điều không thể, hay ít nhất thì cũng không thể không cố tìm hiểu thông tin. Anh Darcy đã có mặt trong đám cưới của em cô. Đó chính xác là một tình huống, chính xác là giữa đám người nơi mà anh ấy rõ ràng có ít thứ nhất để làm, ít cám dỗ nhất để tới. Những phỏng đoán về ý nghĩa của nó, dồn dập và dữ dội hối hả đi vào óc cô , nhưng cô chẳng thỏa mãn với cái nào. Những điều mà làm cô hài lòng nhất khi đặt đạo đức của anh dưới ánh sáng cao quí , dường như lại là không thể nhất. Cô không thể chịu nổi một cảm giác không chắc chắn như thế, vội vàng vớ lấy một tờ giấy, viết một bức thư ngắn cho mợ của mình, yêu cầu một lời giải thích về điều mà Lydia tình cờ thốt ra, xem nó có phù hợp với điều bí mật có dụng ý hay không.

         “Mợ có lẽ thừa hiểu,” cô thêm vào, “điều cháu tò mò muốn biết là một người không liên quan đến bất kì ai trong chúng ta và ( nói một cách phù hợp ) là một người xa lạ với gia đình ta làm thế nào mà lại có mặt cùng với cậu mợ tại một thời điểm như thế. Xin mợ hãy viết thư ngay, và cho cháu biết điều đó ... trừ phi vì những nguyên nhân có sức thuyết phục để giữ bí mật mà Lydia dường như cho rằng cần thiết và rồi cháu sẽ phải cố gắng để hài lòng lờ nó đi.”

          “Mặc dù vậy đấy không phải là điều cháu sẽ làm,” cô tự nhủ với bản thân mình, và cô kết thúc lá thư : “và mợ yêu quí của cháu, nếu mợ không nói cho cháu biết một cách thành thực , thì cháu sẽ chắc chắn buộc phải dùng mưu mẹo để tìm ra.”

        Ý thức trọng danh dự của Jane không cho phép cô nói chuyện riêng với Elizabeth về điều mà Lydia đã vô tình lộ ra. Elizabeth vui mừng về điều này. Cho đến khi chứng tỏ yêu cầu của cô có nhận được chút hài lòng thỏa mãn nào không thì cô không nên có một người bạn gái để tâm tình.


* Là ngày lễ hội săn bắn chim ở Anh. ND
** có ý thắc mắc ăn mặc có tỏ ra rất đàn ông hay không. Ở Phương tây màu xanh nước biển là màu thể hiện cho con trai, màu hồng là cho con gái.  ND

No comments:

Post a Comment