Friday, 19 December 2014

Kiêu hãnh và định kiến, Chương 52




          Elizabeth thỏa mãn khi nhận được thư trả lời ngay khi cô muốn. Vừa nhận được bức thư thì cô đã vội vã chui vào lùm cây nhỏ , nơi cô ít có khả năng bị xen ngang nhất . Cô ngồi xuống một chiếc ghế băng, chuẩn bị để vui sướng, bởi vì chiều dài của bức thư thuyết phục cô rằng nó không chứa một sự phủ nhận.

                                                                    “Gracechurch Street, 6 tháng 9
           
          “Cháu gái yêu quí,
             
         “Mợ đã nhận được thư của cháu, và sẽ dành cả buổi sáng nay để trả lời nó, vì mợ đoán trước rằng một bức thư nhỏ sẽ không chứa đủ điều mợ phải kể cho cháu. Mợ phải bày tỏ sự ngạc nhiên của mình vì lời thỉnh cầu của cháu. Mợ không ngờ cháu làm thế. Đừng cho là mợ giận, mà chỉ bởi vì mợ có ý để cháu biết rằng mợ đã không tưởng tượng ra cháu lại cần một yêu cầu như thế. Nếu cháu không chọn để hiểu mợ thì hãy tha thứ vì mợ đã dính mũi vào. Cậu của cháu cũng ngạc nhiên nhiều như mợ và chẳng có gì khác ngoài việc cho rằng cháu là người có dính dáng đến nên cậu mới cho phép mình hành động như thế. Nhưng nếu cháu thực sự không liên can và không biết gì cả thì mợ phải nói thẳng ra.
             
         Vào chính cái ngày mợ từ Longburn trở về nhà, cậu đã có một người khách không ngờ nhất. Anh Darcy đến gặp và bị giam hãm với cậu của cháu vài giờ. Tất cả điều đó đã kết thúc trước khi mợ về, vì thế sự tò mò của mợ đã không bị hành hạ khủng khiếp như của cháu có vẻ thế. Anh ấy đến để báo cho cậu Gardiner biết anh ấy đã phát hiện ra nơi em cháu và Wickham ở, rằng anh ấy đã gặp và nói chuyện với cả hai ... với Wickham vài lần còn với Lydia một lần. Từ những gì mợ thu thập được thì anh ấy dời Derbyshire đúng vào ngày hôm sau ngày chúng ta đi và lên thành phố với quyết tâm truy tìm bọn họ. Động lực được bày tỏ là anh ấy cho rằng mình phải tự chịu trách nhiệm về việc mọi người đã không được biết về con người không xứng đáng của Wickham nên đã tạo điều kiện cho bất cứ cô gái trẻ có tính cách nào có thể yêu và tin tưởng anh ta. Anh ấy toàn đổ lỗi cho niềm kiêu hãnh sai lầm của mình gây nên tất cả chuyện này và thổ lộ rằng trước đó anh ấy đã nghĩ rằng thật không xứng đáng nếu phơi bày những hành động riêng tư của anh ta cho bàn dân thiên hạ. Tính cách anh ấy đã tự nói lên điều đó. Vì thế anh ấy cho là bổn phận của anh ấy phải gánh vác trách nhiệm và cố gắng bù đắp tai họa mà anh đã gây ra. Nếu anh ấy có động lực khác, mợ chắc rằng nó cũng chưa bao giờ làm anh ấy hổ thẹn. Anh ấy đã ở trong thành phố vài ngày trước khi có thể phát hiện ra họ. Nhưng anh ấy có nguồn để chỉ dẫn cho việc tìm kiếm của mình nhiều hơn là chúng ta có. Ý thức được điều này là một nguyên nhân khác khiến anh ấy quyết định đi theo chúng ta.
            
          Có một bà, hình như thế, tên là Younge, đã trông nom tiểu thư Darcy cách đây ít lâu, và bị sa thải khỏi công việc của mình vì vài nguyên nhân không tán thành, mặc dù anh ấy không nói là gì. Lúc này bà ta mua một ngôi nhà lớn ở đường Edward Street và kể từ đó cho thuê nhà trọ để sống. Anh ấy biết rằng, cái bà Younge này quen thân với Wickham, và anh ấy đã đến gặp bà ta để hỏi tin tức về cậu ta ngay khi vào thành phố. Nhưng phải mất hai hay ba ngày anh ấy mới nhận được điều mà anh ấy muốn từ bà ta. Mợ đoán rằng bà ta chắc sẽ không phản bội lại sự tin cậy vào mình nếu không có hối lộ và đút lót, vì bà ta thật sự biết nơi bạn của bà ta bị tìm thấy. Wickham thực ra đã đến chỗ bà ta khi mới đến London , và nếu như bà ta có khả năng nhận họ vào trọ thì họ chắc cũng đã lấy chỗ ở đó rồi. Nhưng mà cuối cùng thì người bạn tốt của chúng ta cũng dò ra được địa chỉ. Họ ở phố ... . Anh ấy gặp Wickham, sau đó nhất quyết đòi gặp Lydia. Mục đích trước tiên của anh ấy là , anh ấy thừa nhận, là thuyết phục con bé từ bỏ cái tình thế nhục nhã hiện giờ của mình, trở về với người thân của mình ngay khi họ có thể đồng ý chấp nhận nó, và đề nghị được giúp đỡ ngay khi điều đó được chấp thuận. Nhưng anh ấy thấy Lydia kiên quyết đòi ở lại. Con bé chẳng quan tâm gì đến người thân nào hết, nó không cần anh ấy giúp đỡ, nó cũng không muốn nghe về việc bỏ Wickham, nó chắc họ sẽ cưới vào lúc nào đó, mà khi đó điều đó là không có vẻ gì là cho thấy. Vì cảm nhận của con bé là như thế cho nên anh ấy nghĩ rằng chỉ còn điều duy nhất còn lại là phải đảm bảo đạt được và xúc tiến việc cưới xin mà trong lần trò chuyện đầu tiên với Wickham anh ấy dễ dàng hiểu được cậu ta chưa bao giờ có ý định đó. Cậu ta thổ lộ cậu ta buộc phải rời bỏ trung đoàn đó vì món nợ danh dự đang thúc ép, và đắn đo về việc không đặt tất cả những hậu quả xấu về việc bỏ trốn của Lydia cho sự điên rồ của riêng mình con bé.  Cậu ta có ý từ bỏ nhiệm vụ của mình ngay lập tức, và vì hoàn cảnh tương lai của mình, cậu ta chỉ có thể dự đoán được rất ít về nó. Cậu ta phải tới đâu đó nhưng cậu ta chưa biết là đâu , và cậu ta biết cậu ta chẳng có gì để sinh sống.
           
          Anh Darcy hỏi cậu ta tại sao không cưới em gái cháu ngay? Mặc dù ông Bennet không được coi là giầu có gì , ông ấy vẫn có thể làm gì đó cho cậu ta, hoàn cảnh của cậu ta buộc phải thu được lợi từ đám cưới. Nhưng anh ấy thấy, khi trả lời những câu hỏi này Wickham vẫn ấp ủ niềm hi vọng kiếm vận may cho mình khá hơn nhờ đám cưới ở nơi khác. Tuy vậy trong hoàn cảnh như thế này cậu ta không có khả năng để chống chọi lại được cám dỗ của việc được cứu viện ngay lập tức.
            
          Họ gặp nhau vài lần, vì có rất nhiều thứ phải thảo luận . Wickham tất nhiên là muốn nhiều thứ hơn là cái cậu ta có thể nhận, nhưng cuối cùng đã buộc phải biết điều.
            
       Mọi thứ đã được thỏa thuận giữa họ, bước tiếp theo của anh Darcy là phải làm cho cậu của cháu biết về điều đó. Anh ấy lần đầu đến Gracechurch Street vào buổi tối trước khi mợ về nhà. Nhưng cậu cháu không được gặp, còn anh Darcy thấy rằng cha cháu vẫn đang ở cùng với cậu khi anh ấy hỏi kĩ hơn, nhưng sẽ rời thành phố vào sáng hôm sau. Anh ấy không cho rằng cha cháu là người mà anh ấy có thể bàn bạc trao đổi ý kiến như là cậu cháu , vì thế lập tức hoãn lại cuộc gặp cho đến sau khi cha cháu khởi hành. Anh ấy không để lại tên của mình nên cho đến sáng hôm sau mọi người vẫn chỉ biết rằng có một quí ông đến có việc.
           
          Sáng thứ bảy anh ấy quay lại. Cha cháu đã đi rồi, cậu cháu thì ở nhà và như mợ nói lúc trước họ đã có rất nhiều chuyện để nói với nhau.
           
         Họ gặp nhau lại vào Chủ nhật, lúc đó mợ cũng nhìn thấy anh ấy. Mọi việc đã không được thu xếp xong trước thứ hai, ngay khi nó xong xuôi thì thư hỏa tốc đã được gửi đi Longburn. Nhưng vị khách của chúng ta rất là ương bướng. Mợ cho rằng, Lizzy ạ, sự ương bướng này là khiếm khuyết thực sự của tính cách anh ấy. Anh ấy đã bị buộc tội về nhiều lỗi lầm ở những thời điểm khác nhau, nhưng đây đúng là sự thực. Chẳng có gì phải cần làm mà anh ấy không tự mình làm mặc dù cậu của cháu hoàn toàn sẵn sàng thu xếp toàn bộ ( mợ không nói điều đó để được cám ơn vì thế cháu đừng nói gì về nó).
             
        Họ giằng co nhau mãi mà chẳng có quí ông nào hay quí bà nào đáng được quan tâm trong chuyện đó. Nhưng cuối cùng cậu của cháu buộc phải nhượng bộ. Và thay vì việc được phép đem lại lợi ích cho cháu mình thì lại bị buộc dựng lên thành có công trạng về việc đó, mà điều này hoàn toàn trái với bản tính của cậu. Mợ thực sự tin rằng bức thư sáng nay của cháu đã làm cậu vô cùng hài lòng , bởi vì nó yêu cầu một lời giải thích mà nó sẽ lột ông ấy ra khỏi bộ lông chim đi mượn và trả lại lời khen về nơi xứng đáng được hưởng. Nhưng Lizzy nhớ cho, điều này không được đi xa hơn cháu , hay cùng lắm là Jane đâu nhé.
             
         Cháu biết khá rõ, mợ đoán thế, điều đã được làm cho tụi trẻ. Món nợ của cậu ta cần phải trả , mợ tin rằng tổng số được xem đến hơn một nghìn bảng, một nghìn khác thêm vào cho riêng con bé để trả cho con bé và phí tổn cho công việc của cậu ta. Cái lí do vì sao tất cả những việc này anh ấy tự làm tất là như mợ đã nói ở trên. Anh ấy có trách nhiệm phải trả món nợ cho sự dè dặt và thiếu suy xét đầy đủ của mình đã khiến cho tính cách của Wickham bị hiểu lầm và hậu quả là cậu ta đã được tiếp nhận và quan tâm như chuyện đã xảy ra. Có lẽ có đôi chút sự thật trong chuyện này, mặc dù mợ nghi ngờ rằng có phải sự dè dặt của anh ấy không hay là sự dè dặt của ai đó khác có thể là câu trả lời cho sự việc này. Nhưng mặc dù tất cả những điều này được nói rất khéo, Lizzy yêu quí ạ, cháu có thể yên tâm vững chắc rằng cậu của cháu chưa bao giờ nhượng bộ nếu chúng ta đã không trao cho anh ấy sự  tin cậy vì một mối quan tâm tình cảm khác .
           
          Khi tất cả những chuyện này được giải quyết, anh ấy đã quay lại chỗ các bạn anh ấy vẫn đang ở Pemberley, nhưng thỏa thuận rằng anh ấy sẽ phải ở London thêm một lần nữa khi đám cưới diễn ra, và tất cả các vấn đề tiền nong khi đó sẽ được thanh toán xong xuôi.
            
        Mợ tin rằng bây giờ mợ đã kể hết cho cháu mọi thứ. Chính mối quan hệ mà cháu kể cho mợ đã cho cháu sự ngạc nhiên vô cùng đó. Mợ hi vọng ít nhất thì nó cũng sẽ không làm cho cháu không hài lòng. Lydia đến ở với cậu mợ, còn Wickham thì liên tục được tiếp nhận cho đến thăm. Cậu ta chính xác như khi mợ đã biết ở Hertfordshire, nhưng mợ chắc sẽ không kể cho cháu biết mợ đã ít hài lòng như thế nào với cách cư xử của con bé khi nó ở với cậu mợ nếu như mợ đã không nhận thấy, như bức thư của Jane thứ tư tuần trước, rằng hạnh kiểm của con bé khi về nhà là chính xác cùng một loại. Vì thế điều mà mợ nói bây giờ có thể sẽ không khiến cháu đau đớn thêm.  Mợ liên tục nói với con bé một cách nghiêm túc nhất, miêu tả cho nó tính chất nguy hại của việc nó đã làm và tất cả những bất hạnh mà nó đã mang lại cho gia đình mình. Nếu như nó nghe lời mợ thì thật là may mắn chứ mợ chắc nó đã không lắng nghe . Đôi lúc mợ phát điên lên  nhưng rồi mợ nhớ tới Elizabeth và Jane yêu quí của mợ và vì các cháu nên mợ đành kiên nhẫn với nó.
            
          Anh Darcy đúng hẹn khi quay lại, như Lydia đã báo cho cháu biết , để tham dự lễ cưới. Anh ấy ăn tối với cậu mợ ngày hôm sau và phải rời thành phố ngày thứ tư hay là thứ năm gì đó. Cháu sẽ rất tức giận với mợ, Lizzy yêu quí, nếu nhân dịp này mợ muốn nói mợ quí anh ấy nhiều như thế nào phải không? ( Điều mà trước đây mợ chưa bao giờ đủ bạo dạn để nói.) Cách cư xử của anh ấy đối với cậu mợ, về mọi mặt , cũng dễ chịu như khi chúng ta ở Derbyshire. Sự hiểu biết và ý kiến của anh ấy tất cả đều làm mợ hài lòng . Anh ấy chẳng thiếu điểm nào trừ việc hơi ít sôi nổi, và điều đó nếu như anh ấy lấy được một người vợ chu toàn thì vợ anh ấy có thể giúp anh ấy. Mợ nghĩ anh ấy rất kín đáo, anh ấy không hề nhắc đến tên cháu . Nhưng tính kín đáo hình như đang là mốt.
           
         Cầu chúa hãy tha thứ cho mợ nếu như mợ đã quá mạo muội, hay ít nhất cũng không phạt mợ đến mức ngăn mợ khỏi Pemberley. Mợ chắc chưa bao giờ sung sướng như khi dạo chơi khắp công viên đó. Một chiếc xe ngựa bốn bánh thấp với một đôi ngựa non xinh đẹp chắc sẽ là điều tuyệt vời.
           
 Nhưng mợ không được phép viết thêm nữa. Lũ trẻ đã cần mợ suốt nửa giờ rồi.
                                                                                       Mợ của cháu, thân ái,
                                                                                                  M.Gardiner.”
            
         Nội dung của bức thư đã đẩy Elizabeth vào tâm trạng rối bời xốn xang, mà trong đó thật khó để xác định sự hài lòng hay nỗi đau, phần nào là đóng vai trò lớn nhất. Nỗi mơ hồ và ngờ vực không rõ ràng được sinh ra từ việc anh Darcy có lẽ đã làm để tác thành cho cuộc hôn nhân của em gái cô - mà cô lo sợ việc này sẽ khuyến khích sự nỗ lực của lòng tốt có khả năng tỏ ra quá mức, đồng thời cũng khiếp sợ sự nỗ lực phải tỏ ra công bằng , xuất phát từ nỗi đau của bổn phận - đã chứng tỏ đúng là đã vượt ra ngoài giới hạn lớn nhất của chúng ! Anh ấy đã cố ý bám theo họ đến thành phố, anh ấy đã gánh lấy tất cả những rắc rối và tham dự đầy tủi hổ vào một cuộc tìm kiếm như thế . Vì cái lời khẩn cầu ấy, nếu như điều đó là cần thiết đối với một người phụ nữ mà anh đã ghê tởm và coi khinh, thì chính ở tại cái nơi đó anh buộc phải gặp - thường xuyên gặp, có lí do để gặp , thuyết phục và cuối cùng là hối lộ – cái người đàn ông mà anh luôn mong ước để tránh mặt và tên của anh ta là một hình phạt với anh khi phải nhắc tới. Anh đã làm tất cả điều này cho một đứa con gái mà anh chẳng có cảm tình cũng như quí trọng. Trái tim của cô thầm thì rằng anh đã làm nó vì cô. Nhưng niềm hi vọng đó nhanh chóng bị chặn lại bởi những cân nhắc khác, cô sớm cảm thấy rằng thói hư danh của mình hãy còn chưa đủ, khi đòi hỏi tình cảm của anh phụ thuộc vào cô, vì một người con gái đã cự tuyệt anh mà anh lại vẫn có thể vượt qua được cái tình cảm tự nhiên ấy là ghét cay ghét đắng mối quan hệ với Wickham. Là anh em đồng hao với Wickham! Mọi kiểu kiêu hãnh tự hào chắc chắn phải nổi dậy chống lại mối thông gia kiểu đó. Chắc chắn anh ấy đã làm rất nhiều điều ... cô thật xấu hổ khi nghĩ nhiều đến thế nào. Nhưng anh ấy đã đưa ra lí do cho sự can thiệp này mà không yêu cầu lạm dụng lòng tin. Có lí do để anh ấy phải cảm thấy mình đã sai , anh ấy có toàn quyền, anh ấy có những phương tiện thực hiện điều đó. Mặc dù vậy cô không thể đặt mình vào làm lí do chính xui khiến anh ấy, có lẽ cô có thể tin rằng sự thiên vị còn lại dành cho cô có lẽ đã giúp anh cố gắng vì mục đích là: đầu óc thanh thản của cô phải được thực sự quan tâm. Thật là đau đớn, quá đau đớn  khi biết rằng họ chịu ơn một con người mà người đó không bao giờ có thể nhận được đền đáp. Họ mang ơn về việc phục hồi danh dự cho Lydia, cho tính nết con bé, về mọi thứ. Ôi, cô đã đau khổ thật sự làm sao về mỗi cảm xúc khiếm nhã mà cô đã khuyến khích cổ vũ, về mỗi lời phát biểu xấc xược mà cô đã chỉ thẳng vào anh ấy. Cô cảm thấy mình thật tầm thường, nhưng cô tự hào về anh. Tự hào rằng vì sự cảm thông và trung thực anh đã có thể tự mình trở nên tốt hơn. Cô đọc đi đọc lại lời ca ngợi của mợ mình về anh. Điều đó chưa đủ nhưng nó làm cô hài lòng. Thậm chí cô còn nhận thấy đôi chút hài lòng mặc dù xen lẫn cả hối tiếc  khi phát hiện ra cả cô và cậu của mình đã tin rằng tình cảm và sự tin cậy đã tồn tại giữa anh Darcy và cô.
            
        Cô chợt choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình và nơi mình ngồi vì có người đến gần. Trước lúc cô có thể rẽ vào một con đường khác thì Wickham thình lình bắt kịp cô.
            
        “Tôi sợ rằng tôi làm gián đoạn cuộc đi dạo một mình của cô, bà chị yêu quí ạ,” anh ta nói khi đi cùng cô.
           
        “Chắc chắn là thế rồi,” cô đáp lại với nụ cười mỉm, “nhưng điều đó không kéo theo việc không chào đón việc xen ngang.”
             
        “Tôi thực sự phải xin lỗi nếu là thế. Chúng ta đã từng luôn là những người bạn tốt, và bây giờ chúng ta còn hơn thế nữa.”
          
         “Đúng thế. Thế những người kia có đi dạo không?”
            
        “Tôi không biết. Bà Bennet và Lydia đang đi xe ngựa đến Meryton. À này, tôi biết qua cậu và mợ của chúng ta rằng cô đã đến thăm Pemberley.”
            
          Cô đáp lại quả quyết.
           
         “Tôi suýt ganh tị với cô vì điều thú vị đó. Thậm chí tôi cho rằng thật quá sức của tôi chứ không thì tôi đã đến đó trên đường đi Newcastle. Thế cô đã gặp bà quản gia già rồi chứ, tôi đoán thế? Reynolds đáng thương, bà ấy luôn yêu quí tôi. Nhưng tất nhiên là bà ấy không nhắc đến tên tôi với cô.”
            
           “Có, bà ấy có nhắc tới.”
           
           “Thế bà ấy đã nói gì?”
            
        “Rằng anh đã vào quân đội , và bà ấy sợ rằng  ... đã hóa ra không ổn lắm. Anh biết đấy, xa xôi như thế, mọi thứ dễ bị xuyên tạc kì quặc lắm.”
            
          “Chắc chắn rồi,” anh ta đáp, vừa cắn môi.
            
          Elizabeth hi vọng mình sẽ khiến anh ta yên lặng, nhưng anh ta sớm nói tiếp ngay sau đó :
            
         “Tôi ngạc nhiên vì gặp Darcy ở thành phố tháng trước. Chúng tôi đi qua nhau vài lần. Tôi tự hỏi anh ta đang làm cái gì ở đó?”
             
        “Có lẽ đang chuẩn bị cho đám cưới của anh ấy với tiểu thư de Bourgh,” Elizabeth nói. “Chắc phải có gì đặc biệt lắm mới khiến anh ấy đến đó vào thời gian này trong năm.”
            
        “Không còn nghi ngờ gì. Cô đã gặp anh ta khi ở Lambton phải không? Tôi nghĩ tôi biết được qua ông bà Gardiners về chuyện của cô.”
           
         “Đúng thế, anh ấy giới thiệu em gái mình với chúng tôi.”
           
         “Thế cô thích cô ấy chứ?”
             
         “Rất thích.”
            
        “Tôi đã được nghe, thực sự là cô ấy đã tiến bộ vượt bực trong một hay hai năm qua. Khi tôi gặp cô ấy lần cuối, cô ấy tỏ ra không có mấy triển vọng. Tôi rất mừng rằng cô thích cô ấy. Tôi hi vọng cô ấy sẽ  ổn.”
           
         “Tôi dám nói là cô ấy sẽ ổn. Cô ấy đã vượt qua cái thời kì khó khăn nhất.”
             
         “Cô có ghé qua làng Kympton không?”
           
         “Tôi không nhớ rằng chúng tôi đã qua.”
            
        “Tôi nhắc đến nó bởi vì đó là khoản thu nhập mà đáng lẽ tôi được hưởng. Một nơi xinh đẹp nhất! Một khu nhà cho cha xứ tuyệt vời! Nó chắc là phù hợp với tôi về mọi mặt.”
             
         “Làm thế nào mà anh lại thích giảng đạo?”
            
         “Quá tuyệt. Tôi đáng lẽ đã xem nó như là một phần thuộc về bổn phận của mình, và sự cố gắng đã sớm thành ra vô ích. Người ta có lẽ không thấy bằng lòng, nhưng chắc chắn rằng điều này là dành cho tôi! Một cuộc sống yên tĩnh, ẩn dật như thế là câu trả lời cho tất cả những quan điểm của tôi về hạnh phúc ! Nhưng điều đó đã không được. Cô đã từng nghe Darcy nhắc đến trường hợp này chưa khi cô ở Kent?”
            
         “Tôi đã nghe từ người có thẩm quyền mà tôi nghĩ là tử tế, rằng điều đó chỉ dành cho anh một cách có điều kiện, và theo ý muốn của người bảo trợ hiện tại.”
             
          “Cô đã nghe! Đúng , có chuyện như thế. Tôi đã kể cho cô từ hồi đầu tiên , cô hẳn còn nhớ.”
           
         “Tôi cũng được nghe, rằng có một dạo khi việc giảng đạo không được anh chấp nhận như là lúc này  ...đến nỗi anh đã thực tế tuyên bố rằng anh quyết định không bao giờ nhận sắc phong, và rằng công việc đã được thỏa thuận theo đó.”
            
          “Cô đã nghe thế! Thế nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện không có căn cứ. Cô hẳn nhớ rằng tôi đã kể cho cô về cái lí do đó , khi lần đầu chúng ta nói chuyện về nó.”
            
           Lúc này họ đã gần như bước tới cửa của tòa nhà, vì cô đi nhanh để tống khứ anh ta và vì quyền lợi của em gái mình, không sẵn lòng để chọc tức anh ta, nên cô chỉ đáp lại với một nụ cười vui vẻ :
             
         “Thôi nào, anh Wickham, chúng ta là chị vợ và em rể, anh biết đấy. Chúng ta đừng nên cãi nhau về quá khứ . Sau này tôi hi vọng chúng ta luôn nhất trí.”
           
         Cô đưa tay ra, anh ta hôn nó với vẻ nịnh đầm rất tình cảm, mặc dù anh ta không biết phải tỏ ra sao, rồi họ đi vào nhà.



No comments:

Post a Comment