Ông Bennet nằm trong số những người đợi chờ anh
Bingley sớm sủa nhất. Ông đã luôn có ý đến thăm anh ta mặc dù cho đến
lúc cuối ông vẫn khăng khăng với vợ rằng ông không nên đi. Và cho đến
tận buổi tối, sau chuyến viếng thăm, bà vợ vẫn không được biết về điều
đó. Khi đó nó được lộ ra theo cách sau : Trong lúc quan sát cô con gái
thứ hai của mình đang trang trí chiếc mũ, ông đột ngột nói với cô :
“Cha hi vọng anh Bingley sẽ thích nó, Lizzy ạ.”
“Chúng ta không có cách nào để biết anh Bingley
thích gì,” bà mẹ nói một cách giận dỗi, “bởi vì chúng ta không
phải đến thăm viếng anh ta.”
“Nhưng mẹ ơi, mẹ quên rằng là” Elizabeth nói ,“
chúng ta sẽ gặp anh ta tại buổi họp mặt chung và bà Long đã hứa sẽ
giới thiệu anh ta.”
“Tôi chẳng tin bà Long sẽ làm bất cứ điều gì. Bà
ấy còn có hai cô cháu gái của chính mình. Bà ấy là người giả dối
và ích kỉ, và tôi không đánh giá cao về bà ấy.”
“Tôi cũng vậy,” ông Bennet nói “và tôi rất vui khi
thấy rằng bà đã không dựa vào bà ấy để giúp mình.”
Bà Bennet không thèm đáp lại lời nào, nhưng không
thể kìm được bắt đầu mắng một trong số các cô con gái.
“Đừng cứ ho mãi như thế Kitty, vì chúa lòng lành!
Hãy thương lấy thần kinh của mẹ một chút. Con đang làm đầu mẹ vỡ ra
từng mảnh đây này.”
“Kitty không cố ý ho,” cha cô nói “nó chọn giờ ho
sai.”
“Con không ho để cho vui,” Kitty cáu kỉnh đáp lại.
“Khi nào sẽ tới vũ hội tiếp theo của chị thế, Lizzy?”
“Hai tuần lễ nữa sẽ tới.”
“Ái chà, ra thế đấy,” mẹ cô kêu lên “ mà bà Long
sẽ không quay trở lại cho tới ngày đó. Thế thì bà ấy sẽ không thể
giới thiệu anh ta vì rằng chính bà ấy cũng không biết anh ta.”
“Thế thì, bà vợ yêu quí, bà có lẽ đã có lợi
thế hơn bạn của bà rồi đấy và bà sẽ
giới thiệu anh Bingley với bà ấy.”
“Không thể được, ông Bennet, không thể được, vì
chính tôi cũng chẳng quen gì anh ta. Làm sao mà ông có thể cứ đùa
cợt như thế?”
“Tôi kính trọng sự thận trọng của bà. Một mối
quen biết trong vòng có hai tuần chắc chắn là quá ít ỏi. Không một
ai có thể biết một người đàn ông thực tế là thế nào cho tới cuối
thời gian đó. Nhưng nếu chúng ta không mạo hiểm thì ai đó sẽ làm thay
: rốt cục là bà Long và các cô cháu của bà buộc phải giữ vững cơ
hội của họ. Bởi vậy khi mà bà ấy
cho rằng đó là một cử chỉ tử tế , thì nếu bà từ chối nhiệm vụ ,
tự tôi sẽ lãnh lấy nó.”
Các cô gái nhìn cha họ chằm chằm. Bà Bennet chỉ
nói “Vớ vẩn, thật vớ vẩn!”
“Lời ca thán ấy có nghĩa gì?” ông hét lên. “ Bà
cho rằng những nghi thức làm quen và stress ở đó là vớ vẩn phải
không? Tôi không thể hoàn toàn đồng ý với bà ở đây. Mary , con sẽ nói
gì? Vì con là một con bé suy nghĩ chính chắn, cha biết, và còn hay đọc
những quyển sách cao cả, lại hay
trích dẫn nó.”
Mary mong ước nói ra được điều gì đó thật khôn
ngoan nhưng chẳng biết nói sao.
“Trong khi Mary đang sắp xếp lại các ý kiến của
mình,” ông tiếp tục , “chúng ta hãy quay lại anh Bingley.”
“Tôi phát chán vì anh Bingley,” vợ ông kêu lên.
“Tôi lấy làm tiếc vì phải nghe điều đó. Nhưng tại
sao bà không nói với tôi như thế lúc trước? Nếu như sáng nay tôi được biết
như thế thì tôi chắc chắn đã không đến thăm anh ta. Thật là rất không
may, nhưng vì tôi đã chót đến thăm rồi nên chúng ta bây giờ không thể thoát
khỏi mối quen biết này.”
Sự sửng sốt của đám phụ nữ đúng như ông mong
đợi, mà có lẽ bà Bennet còn vượt trội hơn tất cả số còn lại. Tuy thế,
khi mà sự ồn ào vui sướng ban đầu lắng xuống, bà bắt đầu tuyên bố
rằng đó chính là điều mà bà đã trông đợi suốt thời gian qua.
“Ông tốt bụng làm sao, ông chồng yêu quí của tôi!
Nhưng tôi biết rằng cuối cùng thì tôi cũng thuyết phục được ông. Tôi
đảm bảo rằng ông yêu các cô con gái của ông vô cùng nên không thể bỏ
qua một mối quen biết như thế. Ôi tôi vui quá! Đó cũng là một trò
đùa thật hay nữa. Ông chắc đã đi sáng nay mà chẳng hé nửa lời với
tôi về điều đó cho đến giờ.”
“Nào Kitty, bây giờ con có thể ho tùy ý thích,”
ông Bennet nói. Vừa nói ông vừa rời phòng , mệt mỏi vì sự sung sướng
hân hoan của bà vợ.
“Các con này, các con đã có một người cha tuyệt
vời làm sao!” bà nói khi cửa phòng
đã khép. “Mẹ không biết các con làm thế nào để đền đáp lại lòng
tốt của cha, mẹ cũng không biết mẹ phải làm thế nào để bù đắp cho
cha vì việc đó. Ở vào độ tuổi này bố mẹ không dễ dàng để mà làm
quen với người mới hàng ngày, mẹ nói cho các con biết thế. Nhưng vì
lợi ích của các con, bố mẹ sẽ làm bất cứ điều gì. Lydia con yêu,
mặc dù con là út, mẹ dám nói là anh Bingley sẽ khiêu vũ với con tại
dạ hội tới.”
“Ôi!” Lydia dũng cảm nói, “Con không sợ vì dù con
là ít tuổi nhất nhưng con lại cao nhất.”
Cả buổi tối còn lại được dùng để phỏng đoán anh
ta sẽ đáp lại chuyến viếng thăm của ông Bennet sớm ra sao và quyết
định khi nào họ sẽ mời anh ta tới dùng bữa tối.
No comments:
Post a Comment