Lương duyên khéo gặp ghi khuyên vàng
Sau khi vợ Chu Thụy đưa già Lưu đi, bèn đến chỗ Tiết phu nhân để bẩm báo Vương phu nhân. Dì Tiết gọi Hương Lăng bê hoa cài đầu ra nói với vợ Chu Thụy :" Đây là kiểu mới trong cung, chị mang đi phân phát cho các cô nương." Hương Lăng chính là a hoàn mà Tiết Bàn tranh cướp nhận vào phòng làm thi thiếp. Vợ Chu Thụy bưng hoa trên đường phân phát, đến chỗ Đại Ngọc. Cô đang cùng Bảo Ngọc chơi giải đoán cửu liên hoàn. Đại Ngọc nhìn một cái rồi hỏi :" Chỉ cho mình tôi thôi hay là các cô nương khác đều có?" Nghe thấy các cô nương khác đều có, Đại Ngọc cười nhạt nói :" Tôi biết rồi , người khác không bỏ thừa lại thì cũng không cho tôi đâu." Bảo Ngọc hỏi vợ Chu Thụy :" Cô Bảo ở nhà làm gì thế?" Vợ Chu Thụy đáp :" Cô nương Bảo không được khỏe đang ở nhà nghỉ ngơi." Bảo Ngọc vội sai a hoàn đi sang xem sao.
Hôm đó buổi chiều vợ Giả Trân là Vưu thị mời chị Phượng qua chơi, Bảo Ngọc cũng muốn cùng đi chơi. Ngày thứ hai sáng sớm hai chị em ngồi xe vào Ninh phủ, Vưu thị và con dâu Tần thị dẫn bà a hoàn già ra đợi sớm ngoài Nghi môn. Ăn cơm xong, Vưu thị, chị Phượng, Tần thị chơi bài xương, Bảo Ngọc và em của Tần thị là Tần Chung ngồi tại giường hàn huyên. Hai người gặp nhau trò chuyện ý hợp tâm đầu. Hai người lại còn hẹn nhau cùng vào trường tư gia của họ Giả học. Sau khi về, Bảo Ngọc nói với Giả mẫu việc muốn đến trường tư gia cùng với Tần Chung, mình có một người bạn cùng học cũng nỗ lực học hành. Giả mẫu nghe thấy Bảo Ngọc muốn chuyên tâm học hành thì vui mừng đồng ý.
Bảo Ngọc chợt nghĩ mấy ngày nay Bảo Thoa ở nhà dưỡng bệnh bèn đến viện Lê Hương thăm viếng. Bảo Thoa rất muốn xem miếng ngọc trên cổ Bảo Ngọc nói :" Cứ nghe nói miếng ngọc này suốt nhưng chưa xem kỹ, hôm nay tôi lại muốn xem một chút." Bảo Thoa đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay , chỉ thấy viên ngọc kích cỡ trứng chim sẻ , lấp lánh rực rỡ. Bảo Thoa lật mặt phải miếng ngọc xem kĩ miệng đọc :" Đừng mất, đừng quên, tuổi tiên mãi hưng thịnh." Oanh Nhi ở bên cạnh cười hi hi nói :" Tôi nghe hai câu này và chữ trên khuyên cổ của cô nương lại giống như một câu đối." Bảo Ngọc nghe thấy cười nói :" Cho tôi xem chiếc vòng cổ của cô nào." Bảo Thoa rút chiếc vòng vàng từ trong áo bông ngắn màu hồng điều ra, Bảo Ngọc vừa nhìn thấy, quả là trên mặt khắc hai câu cát lợi :" Bất xa bất quên tuổi hương bền tiếp mãi." Bảo Ngọc đọc hai lượt cười nói :" Tám chữ này của cô lại thật khớp với của tôi làm thành một câu đối." Oanh Nhi cười nói :" Là của một vị hoà thượng chốc đầu cho, ông ấy nói phải khắc trên một vật bằng vàng...." Bảo Thoa không đợi cho cô ta nói xong đã giục cô ta nhanh đi rót trà, lảng tránh câu chuyện.
Hai người đang hàn huyên bỗng nghe thấy bên ngoài có người nói :" Đại Ngọc cô nương đến." Tiếng nói chưa dứt Đại Ngọc đã thong thả bước vào, vừa nhìn thấy Bảo Ngọc đã cười nói :" Trời ơi tôi đến không đúng lúc rồi." Bảo Ngọc đoạn vội đứng lên nhường chỗ, Bảo Thoa cười hỏi :" Tại sao nói câu ấy?" Đại Ngọc giải thích :" Nếu sớm biết anh ấy tới, tôi đã không đến rồi. Mọi người thay phiên nhau tới vừa không đến nỗi quá vắng vẻ, vừa không đến nỗi quá đông đúc, chị có chỗ nào chưa rõ không?"
Dì Tiết bày ra mấy loại trà, quả, vừa mang cho Bảo Ngọc món chân ngỗng ưa thích. Bảo Ngọc cười :" Ăn món này có rượu mới ngon." Dì Tiết cho người rót loại rượu ngon nhất, Bảo Ngọc bưng rượu định uống thì Bảo Thoa khuyên :" Nên uống rượu nóng mới phát tán nhanh, rượu lạnh ngưng đọng trong người dùng ngũ tạng làm ấm nó sẽ làm hại cơ thể." Bảo Ngọc nghe thấy cảm thấy có lí đặt rượu xuống cho người đi hâm rượu nóng mới uống.
Đại Ngọc vừa cắn hạt dưa,vừa tủm tỉm cười. Đúng lúc a hoàn Tuyết Nhạn đến đưa lồng ấp tay, Đại Ngọc ôm hận cười hỏi cô ta :" Ai bảo cô đem tới thế? Sao mà cô ta lại hao tâm thế không biết." Tuyết Nhạn nói là Tử Quyên bảo cô mang tới. Đại Ngọc đón lấy ôm vào lòng , cười nói :" Cô lại nghe lời cô ta cơ đấy, lúc thường lời tôi và cô nói toàn là gió bên tai. Tại làm sao cô ta nói cô lại nghe lời ngay còn nhanh hơn chiếu chỉ thế." Bảo Ngọc biết Đại Ngọc đang mượn cớ cạnh khóe mình chỉ cười hì hì.
Bảo Ngọc uống hết ba chén rượu,vú Lý theo sát bước tới ngăn lại nói :" Hôm nay lão gia ở nhà , đề phòng ông hỏi han bài vở." Đại Ngọc vội nói :" Đừng có làm mọi người mất vui, nếu bác hỏi chỉ cần nói Bảo Ngọc đượ̣c dì giữ lại rồi." Vú Lý không vui nói :" Cô Lâm, cô không nên giúp cho cậu ấy." Đại Ngọc cười nhạt nói :" Vú là bà vú quá cẩn thận, khi thường tại sao bà vẫn có thể cho anh ấy uống rượu ? Tất cho dì là người dưng không nên ở đây uống rượu phải không?" Vú Lý nghe xong, vừa nóng ruột vừa cười nói :" Thật đúng là cô Lâm này, nói ra một câu còn sắc hơn dao ." Bảo Thoa cũng nhịn không đừng được, cười véo một cái lên má Đại Ngọc , nói :" Cái miệng của a đầu Tần* này, bảo người ta giận cũng chả phải, vui cũng chả phải." Dì Tiết cùng Bảo Ngọc lại uống mấy chén rượu nữa rồi mới sai người đưa Bảo Ngọc và Đại Ngọc quay về.
* có nghĩa là người đẹp u buồn
No comments:
Post a Comment