Chị Phượng hiểm độc bày kế tương tư .
Ngày sinh nhật của Giả Kính bên Ninh phủ, Hình phu nhân, Vương phu nhân, chị Phượng, Bảo Ngọc cũng vội đến chúc mừng. Mọi người cả hội cùng uống trà hàn huyên. Vương phu nhân mới hỏi han bệnh của vợ Giả Dung là Tần thị, Vưu thị nói :" Bệnh này của nó có chút kì lạ, trước rằm trung thu còn khỏe khỏe mà mấy ngày qua thì cảm thấy trong người càng ngày càng mệt, cơm cháo chằng buồn để ý, mời không ít thầy thuốc đến khám cũng không thấy đỡ."
Ăn cơm xong, Hình phu nhân và bọn họ đều đi xem hát, chị Phượng và Tần thị vốn chỗ thân tình bèn cùng Bảo Ngọc theo Giả Dung đi thăm viếng . Nhìn thấy chị Phượng, Tần thị muốn đứng dậy đón, chị Phượng nói :" Đừng vội đứng dậy, dậy vội là váng đầu đấy." rồi vội vàng bước hai bước đến cầm tay Tần thị ngồi xuống bên giường. Tần thị cố gượng cười nói :" Đều do cháu không có phúc , cả nhà đối với cháu tốt như thế, bây giờ mắc bệnh không báo hiếu được cho ai. Cháu tự thấy mình cố không qua hết được năm nay đâu."
Bảo Ngọc bản chất là người thương cảm, nghe Tần thị nói như thế thì rơi nước mắt. Chị Phượng sợ Tần thị nhìn thấy càng thêm buồn bèn bảo Giả Dung dẫn Bảo Ngọc đi xem hát trước. Chị ở lại khuyên giải Tần thị một lúc, lại nói những lời rất chí tình rồi mới đi.
Khi qua vườn hoa Ninh phủ , đột nhiên từ sau núi giả có một người đi tới nói :" Chào chị." Chị Phượng giật mình lùi lại một bước nói :" Đấy có phải là anh Giả Thụy không?" Giả Thụy nói :" Lẽ nào không phải là tôi, tôi từ tiệc rượu tới lưu lại đây , muốn đến chỗ vắng vẻ này , không ngờ lại được gặp chị, chị nói đây không phải duyên phận thì là gì?" vừa nói vừa đắm đuối nhìn chị Phượng chòng chọc.
Chị Phượng thấy ngay được dụng ý của anh ta bèn giả vờ cười ứng phó. Đợi sau khi Giả Thụy đã đi xa , chị Phượng thầm nhủ :" Tên cầm thú này lại dám gây sự chú ý của ta, trời đâu lại để hắn ngã vào trong tay ta, cho mà biết lợi hại của ta."
Mọi người nghe hát xong lại uống rượu một lát rồi mới cáo từ. Giả Trân dẫn một đoàn con cháu đứng bên xe, nữ quyến đều đã lên hết xe , Giả Thụy mới thôi nhìn ngắm chị Phượng.
Bệnh của Tần thị càng thêm trầm trọng , chị Phượng thường đến Ninh phủ khuyên giải cháu. Giả Thụy đến Vinh phủ mấy lần vừa đúng lúc chị Phượng không ở đó. Một hôm chị Phượng từ Ninh phủ về , Bình Nhi hầu chị thay sang xiêm y mặc nhà, kể việc Giả Thụy đến hỏi thăm. Chị Phượng lạnh lùng hừ một tiếng, nói :" Quân súc sinh này, để xem ta cho mi biết tay thế nào."
Hai người đang hàn huyên, có người vào báo ông Thụy tới. Giả Thụy nhìn thấy chị Phượng, mặt mày xun xoe cất ngay tiếng hỏi thăm. Chị Phượng giả cách ân cần, mời trà mời ngồi, Giả Thụy hưng phấn gãi đầu gãi tai, nói năng càng khinh nhờn. Chị Phượng thuận theo ý tứ của hắn, hẹn hắn tối đêm gặp mặt ở nhà ngang. Giả Thụy cho rằng thuận lợi vui mừng ra về.
Vào buổi tối, Giả Thụy mò mẫm đi đến nơi hẹn định, đợi mãi không thấy người đến. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sầm , cửa nhà ngang đóng kín, Giả Thụy nóng ruột không dám kêu. Xung quanh đều là tường cao, người thường không thể nhảy qua. Đúng tiết đông chí , gió lạnh buốt thấu xương, đêm đó Giả Thụy suýt nữa thì bị chết cóng. Đành phải đợi đến sáng sớm, Giả Thụy thấy một cửa bên mở , ôm vai chạy biến về nhà.
Cha mẹ Giả Thụy chết sớm nên ông nội hắn là Giả Đại Nho nuôi nấng. Đại Nho ngày thường quản giáo hắn rất nghiêm, sợ hắn ở bên ngoài uống rượu, cờ bạc, bỏ bê việc học hành. Đại Nho thấy Giả Thụy không về một đêm thì cho rằng hắn ở ngoài làm việc xấu nào đó, đánh hắn ba bốn chục gậy lớn rất đau, không cho ăn , phạt quì trong trường học bài. Giả Thụy rét cóng ở bên ngoài một đêm, còn bị ăn đòn khổ sở, lại bị đói bị đau, khổ hết chỗ nói.
Nhưng Giả Thụy vẫn không dẹp bỏ được tư tình, sau mấy hôm lại đi tìm chị Phượng. Chị Phương cố ý giận hắn thất tín, nhử hắn vào bẫy , để hắn buổi tối đến một gian nhà trống chờ. Đúng vào hôm tối Giả Thụy đang trong phòng đợi, nhìn thấy một bóng đen cho là chị Phượng, liền ôm choàng lấy bóng đen đó, ai ngờ lại là Giả Dung , Giả Tường. Giả Thụy quay người định chạy, bị Giả Tường giữ lại , nói :" Thím hai Liễn đã báo cho chỗ cụ biết, nói là chú đùa bỡn thím, cụ đặc biệt cử chúng tôi đi bắt chú." Giả Thụy vội vàng cầu xin tha tội, bị hai người bọn họ cười nhạo một hồi, rồi bị lừa giấy biên nhận một trăm lạng bạc mới tha cho. Hai người nói :" Ở đây lắm người, bị bắt gặp không hay, chúng tôi đi trước nghe ngóng sự tình đến báo chú." nên lừa Giả Thụy đến ngồi dưới chân bậc thềm ngoài trường . Giả Thụy trong lòng đang suy tính, bỗng nhiên một thùng cứt đái dội lên khắp người hắn.
Giả Thụy canh ba giờ mới chạy về nhà, khi gia nhân mở cửa hỏi hắn làm sao mà lúng túng như thế, Giả Thụy đành phải nói dối rơi vào trong nhà xí. Từ đó Giả Thụy tuy vẫn nhớ chị Phượng nhưng không dám đến phủ Vinh quốc nữa. Giả Dung , Giả Tường hai bọn thường đến đòi bạc, Giả Thụy sợ run bần bật lo ông nội biết. Trải qua hai lần bị chết cóng, lại thêm tương tư khó cưỡng, nợ nần vướng thân, Giả Thụy từ đó đổ bệnh không dậy nổi, uống hết mấy cân bổ dược cũng vô tích sự , chẳng bao lâu thì tắc thở.
No comments:
Post a Comment