Saturday, 31 May 2014

Kiêu hãnh và định kiến, Chương 1





      Có một sự thật mà cả vũ trụ đều biết, là một người đàn ông độc thân đang sở hữu một tài sản lớn cần phải có một người vợ.

      Tuy vậy người ta ít biết đến cảm xúc hay quan niệm của một người đàn ông như thế khi anh ta mới chân ướt chân ráo tới nơi mình cư ngụ. Sự thực này cũng đã được định rõ trong suy nghĩ của các gia đình quanh vùng rằng anh ta được xem như là món tài sản hợp pháp của cô này hay cô khác trong số các cô con gái của họ.

      “Này ông Bennet yêu quí,” một hôm bà vợ ông ta nói với chồng, “ông có nghe tin Netherfield Park cuối cùng đã cho thuê rồi chưa?”

       Ông Bennet đáp lại là chưa.

       “Nhưng nó cho thuê rồi,” bà trả lời, “vì bà Long vừa ở đó và đã kể cho tôi tất cả mọi chuyện.”

       Ông Bennet không nói gì.

      “Ông không muốn biết ai thuê nó à?” bà vợ không kiên nhẫn được nữa kêu lên.

      “Bà muốn kể cho tôi nghe, còn tôi thì không phản đối việc đó.”

       Điều này đủ là một lời mời.

       “Tại sao ư, ông chồng yêu quí? Ông phải biết rằng, bà Long cho hay, một anh chàng trẻ tuổi giàu có ở miền bắc Anh đã thuê Netherfield Park. Anh ta đến vào hôm thứ hai trên một cỗ xe bốn ngựa kéo, để xem chỗ này. Anh ta đã quá hài lòng với nó đến nỗi anh ta đồng ý với ông Morris ngay lập tức. Anh ta phải nhận nó trước ngày lễ thánh Michael, còn một số gia nhân phải đến dinh thự  trước, vào cuối tuần tới.”

      “Tên anh ta là gì?”

       “Bingley.”

       “Anh ta có gia đình hay còn độc thân?”

      “Ồ, độc thân ông ạ, chắc chắn thế rồi! Một anh chàng độc thân giàu có, bốn hay năm nghìn bảng một năm. Một điều hay làm sao cho các cô con gái của chúng ta!”

      “Sao lại thế? Tại sao mà điều đó lại có thể ảnh hưởng đến chúng?”

      “Ông Bennet yêu quí,” vợ ông đáp “làm sao mà ông lại có thể chán thế không biết! Ông phải biết rằng tôi đang nghĩ về việc anh ta sẽ cưới một đứa trong số chúng.”

      “ Thế anh ta có ý định an cư lập nghiệp ở đây à?”

      “Ý với chả định! Rõ vớ vẩn, sao ông lại có thể nói thế! Nhưng có rất nhiều khả năng rằng anh ta sẽ yêu một đứa trong số chúng và vì thế ông phải đi thăm anh ta ngay khi anh ta vừa mới đến.”

      “Tôi thấy không có dịp nào cho chuyện đó. Bà và các cô con gái có thể đi, hay là bà cho chúng tự đi, mà có lẽ bà cùng đi thì tốt hơn vì bà cũng xinh đẹp như bất cứ đứa nào trong chúng. Không biết chừng anh Bingley lại thích bà nhất trong đám đó.”

      “Ông này, ông cứ nịnh tôi. Tôi chắc chắn đã từng có thời xuân sắc, nhưng tôi bây giờ không có ảo tưởng là mình sắc nước hương trời nữa đâu. Khi một người đàn bà có năm cô con gái đã lớn, bà ấy có lẽ nên từ bỏ ý nghĩ về sắc đẹp của chính mình.”

       “Trong những trường hợp như thế , người đàn bà thường không còn xinh đẹp nữa để mà nghĩ về nó.”

       “Nhưng ông ạ, ông nhất định phải đến thăm anh Bingley đấy, khi anh ta đến đây.”

       “Tôi đảm bảo với bà rằng điều này đi quá cả khả năng của tôi."

       “Thì cũng phải nghĩ đến các con gái của ông chứ. Chỉ cần nghĩ tới cái cơ ngơi tuyệt vời ấy sẽ có thể dành cho một đứa trong số chúng. Ngài William và bà Lucas chắc chắn sẽ tới, hoàn toàn chỉ vì thế thôi, mà nói chung thì ông biết đấy, họ chẳng có bao giờ đến thăm người mới. Ông nhất định phải đi vì nếu ông không đi thì chúng tôi không thể nào đến thăm anh ta được.”

        “Bà quá ư là thận trọng. Tôi dám nói là anh Bingley sẽ rất vui khi được gặp bà. Còn tôi sẽ nhờ bà chuyển lời đảm bảo đến anh ta về sự chấp thuận nhiệt thành của tôi cho việc anh ta cưới bất cứ con bé nào anh ta chọn trong số chúng. Tuy vậy tôi buộc phải nói lời tốt đẹp dành cho Lizzy bé bỏng của tôi.”

        “Tôi mong ông đừng làm điều như thế. Lizzy không hơn những con bé kia tẹo nào. Tôi đảm bảo rằng nó không xinh bằng phân nửa con Jane, cũng không dễ tính bằng nửa con Lydia. Nhưng mà ông luôn thương yêu nó.”

        “ Chẳng có đứa nào trong số chúng nó có gì đáng để giới thiệu cả,” ông đáp lại, “tất cả chúng nó đều ngốc nghếch và chẳng biết gì, giống hệt như lũ con gái khác. Nhưng con Lizzy có điều sáng ý hơn các chị em của nó.”

       “Ông Bennet, làm sao mà ông lại bôi xấu chính con đẻ của mình như thế? Ông lấy làm vui trên sự bực mình của tôi. Ông không thương cho cái thần kinh khốn khổ của tôi.”

      “Bà nhầm rồi, bà yêu quí. Tôi vốn rất tôn trọng thần kinh của bà. Chúng là bạn lâu đời của tôi. Tôi đã nghe bà nhắc đến chúng với sự quan trọng ít nhất là hai mươi năm rồi.”

      “Trời! Ông không biết là tôi đã phải khổ sở thế nào.”

      “Nhưng tôi hi vọng bà sẽ qua khỏi và sống để được thấy nhiều chàng trai trẻ với bốn ngàn bảng một năm đến sống ở vùng này.”

      “Sẽ chỉ là vô ích dù có đến hai mươi người như thế đến đây, vì ông không chịu đi thăm họ.”

      “Phụ thuộc khi nào, bà ạ, nếu có đủ cả hai mươi vị thì tôi sẽ đi thăm tất cả bọn họ.”

      Ông Bennet tính tình rất lạ, một sự pha trộn của nhiều khiếu, hài hước, dè dặt và thất thường đến nỗi kinh nghiệm của hai mươi ba năm cũng vẫn không đủ để vợ ông hiểu được tính của chồng mình. Còn đầu óc của bà thì lại ít gặp trở ngại để phát triển. Bà là một phụ nữ nông cạn, biết ít và đồng bóng. Khi nào mà bà không hài lòng thì bà lại tưởng tượng mình khó ở trong người. Công việc của cuộc đời bà là gả chồng cho các cô con gái, sự khuây khỏa của cuộc đời bà là đi thăm viếng và các tin tức sốt dẻo.









No comments:

Post a Comment