Saturday, 31 May 2014

Kiêu hãnh và định kiến, Chương 3





        Không phải tất cả các điều mà  bà Bennet cùng với sự hỗ trợ của năm cô con gái, đã hỏi từ chồng mình về nhân vật chủ chốt, là đủ để vẽ nên diện mạo đầy đủ nào đó về chàng Bingley. Họ tấn công ông bằng đủ mọi cách, những câu hỏi thẳng tuột, những giả thiết khéo léo, những phỏng đoán xa xôi, nhưng mà ông né tránh tất cả các kĩ xảo của họ. Cuối cùng họ đành phải chấp nhận những thông tin cũ từ người hàng xóm của họ là quí bà Lucas. Thông báo của bà rất được ưa chuộng. Ngài William đã mến anh ta. Anh ta khá trẻ, đẹp trai tuyệt vời, cực kì dễ mến và thêm vào tất cả các thứ đó, là anh ta có ý sẽ tham dự buổi họp mặt tới với cả một phái đoàn lớn. Chẳng gì có thể vui hơn thế! Thích được khiêu vũ là một bước đi tất yếu để tiến tới cuộc tình. Và rất nhiều niềm hi vọng sục sôi về trái tim của chàng Bingley đang được ấp ủ.

       “Nếu tôi không chỉ có thể thấy một đứa trong số các cô con gái của mình an cư hạnh phúc tại Netherfield,” bà Bennet nói với chồng, “mà còn là tất cả những đứa kia cũng lấy được chồng khá như thế thì tôi chẳng còn gì để mà mơ ước nữa.”

        Vài ngày sau anh Bingley đáp lễ chuyến thăm của ông Bennet và ngồi khoảng mười phút với ông trong phòng sách của ông. Anh ấp ủ niềm hi vọng được cho phép gặp các cô gái vì đã nghe nói rất nhiều về vẻ đẹp của họ, nhưng anh chỉ gặp mỗi ông bố. Các cô gái là những người may mắn hơn, vì họ có lợi thế quan sát từ  cửa sổ tầng cao, thấy anh mặc chiếc áo khoác xanh nước biển và cưỡi con ngựa ô.

         Một lời mời tới dự bữa tối sớm được gửi đi sau đó. Bà Bennet đã lên thực đơn các món để vinh danh cho người quản gia của bà  thì lời phúc đáp đến làm hoãn lại tất tật. Anh Bingley buộc phải có mặt ở thành phố vào hôm sau và do đó không thể hân hạnh nhận lời mời của họ v.v. Bà Bennet khá là chưng hửng. Bà không thể tưởng tượng nổi anh ta lại có công việc gì trong thành phố ngay sau khi anh ta đến ở Hertfordshire. Bà bắt đầu sợ rằng anh ta có thể sẽ thường xuyên bay lượn khắp từ nơi này tới nơi khác và không bao giờ chịu an cư tại Netherfield như anh ta đáng lẽ phải thế. Bà Lucas làm dịu đi nỗi sợ hãi của bà bằng cách bắt đầu ý kiến cho rằng anh ta đi London chỉ để đón phái đoàn lớn đến dự dạ hội. Một thông báo sớm sau đó rằng anh Bingley sẽ mang theo mười hai quí cô và bảy quí ông  đi cùng tới dự buổi họp mặt. Các cô gái đau buồn vì con số lớn như thế các quí cô, nhưng rồi được an ủi vào ngày hôm trước buổi dạ hội, bởi nghe nói anh ta chỉ mang theo sáu cô từ London thay vì mười hai, gồm năm chị em gái của anh ta và một người chị em họ. Nhưng khi phái đoàn bước vào phòng họp mặt, họ chỉ vẻn vẹn có tất cả năm người , anh Bingley, hai người chị em gái của anh, chồng của cô chị cả và một người thanh niên khác. 

        Anh Bingley ưa nhìn và lịch thiệp. Anh có gương mặt dễ mến, cư xử chân thật và thoải mái. Chị và em gái của anh dáng vẻ sang trọng, cách cư xử đường hoàng đĩnh đạc. Ông anh rể là ông Hurst thì chỉ như một quí ông bình thường. Nhưng bạn của anh là anh Darcy thì sớm gây được sự chú ý của cả căn phòng bởi vẻ sang trọng, người cao lớn, đẹp trai, gương mặt quí phái và một thông báo được lan truyền khắp phòng trong vòng năm phút sau khi anh ta bước vào, là việc anh ta có thu nhập mười ngàn bảng một năm. Các quí ông thì tuyên bố anh ta là một biểu tượng đẹp của nam giới, các bà các cô thì bày tỏ anh ta đẹp trai hơn anh Bingley nhiều. Anh ta đã được ngắm nhìn đầy ngưỡng mộ suốt khoảng nửa buổi tối, cho đến khi cách cư xử của anh ta khiến cho mọi người phẫn nộ, làm đảo ngược chiều hướng hâm mộ anh ta. Mọi người phát hiện ra anh ta quá kiêu hãnh, đứng trên những người quanh anh ta và trên cả việc hoà đồng. Tất cả khối tài sản to lớn của anh ta ở Derbyshire lúc đó cũng không thể cứu anh ta khỏi việc có một bộ mặt gớm ghiếc khó chịu và không là gì so với người bạn của anh ta.

       Anh Bingley tự mình làm quen với tất cả những người quan trọng trong phòng rất nhanh. Anh sôi nổi và không è dè, khiêu vũ tất cả các bài , đã bực mình vì dạ hội đã kết thúc quá sớm và nói tự mình sẽ tổ chức một buổi dạ hội tại Netherfield. Những phẩm chất đáng quí như thế tự thân đã nói lên tất cả. Một sự tương phản trái ngược hẳn giữa anh và người bạn của mình! Anh Darcy chỉ nhảy một lần với bà Hurst và một lần với tiểu thư Bingley, từ chối được giới thiệu với bất cứ quí bà hay cô nào khác và dùng thời gian còn lại của buổi tối đi quanh gian phòng, thỉnh thoảng trò chuyện với một trong số những người của đoàn anh ta. Tính cách của anh ta đã được nhận dạng. Anh ta là người tự phụ nhất, khó chịu nhất trên thế gian này và mọi người hi vọng rằng anh ta đừng bao giờ lại tới đây nữa. Trong số những người chống đối anh ta dữ dội nhất có bà Bennet. Sự không ưa những cử chỉ nói chung của anh ta được mài sắc thành sự căm phẫn đặc biệt bởi vì anh ta đã xem thường một trong số các cô con gái của bà.

       Elizabeth Bennet bị buộc phải ngồi đợi điệu nhảy thứ hai vì không đủ các quí ông. Trong lúc đó anh Darcy lại đứng gần, đủ để cho cô nghe lỏm được cuộc trao đổi giữa anh ta và anh Bingley trong vài phút  khi anh ấy tới sau khi kết thúc điệu nhảy để nài ép bạn mình tham gia vào.

      “Nào, Darcy,” anh nói, “Tôi phải buộc cậu khiêu vũ mới được. Tôi không thích thấy cậu đứng đâu đó một mình với điệu bộ ngốc nghếch như  vậy. Cậu đã từng khiêu vũ nhiều hơn thế này.”

       “Tôi chắc không đâu. Cậu biết là tôi rất ghét nó mà, trừ phi tôi phải thật quen với người khiêu vũ cùng mình. Tại một cuộc họp mặt như thế này thì điều đó giống như là cực hình. Chị và em cậu đã có bạn nhảy, còn trong phòng này chẳng có ai mà không phải là hình phạt bắt tôi phải đứng cùng.”

        “Tôi có lẽ không quá khó tính như cậu,” Bingley cười , “ơn trời! Thật vinh dự, tôi chưa bao giờ lại gặp quá nhiều cô gái dễ thương trong đời như tôi đã gặp trong buổi tối hôm nay. Cậu sẽ thấy có vài cô trong bọn họ xinh đẹp khác thường.”

        “Cậu đang khiêu vũ với cô gái xinh đẹp duy nhất trong phòng này,” Darcy nói, vừa nhìn cô chị cả Bennet.

        “Ồ! Cô ấy là một sinh vật đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Nhưng có một cô em trong số các em gái của cô ấy, đang ngồi ngay sau chúng ta, trông cũng rất xinh. Tôi dám nói là rất dễ thương. Để tôi bảo bạn nhảy của tôi giới thiệu cho cậu.”

         “Cậu có ý nào vậy?” Anh ta quay mình lại nhìn Elizabeth một lát cho đến khi bắt gặp ánh mắt của cô , anh ta rút lui cái nhìn của mình và lạnh nhạt nói : “Cô ấy có thể tạm chấp nhận được, nhưng chưa đủ xinh để cám dỗ tôi. Hiện giờ tôi không có tâm trạng để đánh giá cao các quí cô đã bị các anh chàng khác xem thường. Cậu tốt hơn hết hay quay về với bạn nhảy của mình và tận hưởng nụ cười của cô ấy đi. Cậu đang lãng phí thời giờ của mình với tôi đấy.”

          Anh Bingley làm theo lời khuyên của anh ta. Darcy bỏ đi, Elizabeth ở lại với một cảm giác rất không thân thiện về anh ta. Cô hớn hở  kể lại câu chuyện cho các bạn mình nghe vì cô vốn có thiên hướng vui nhộn, nghịch ngợm , hào hứng với bất cứ sự lố bịch nào.

         Buổi tối bên nhau đã trôi qua dễ chịu với cả gia đình. Bà Bennet đã thấy cô con gái cả của mình được bên nhà Netherfield rất ngưỡng mộ. Anh Bingley đã nhảy với cô hai lần và cô đã nổi bật hơn các em gái. Jane hài lòng với điều này cũng như mẹ của cô nhưng theo cách trầm tĩnh hơn. Elizabeth cảm thấy sự bằng lòng của Jane. Mary nghe thấy người ta nói với tiểu thư Bingley về Jane như là một cô gái hoàn hảo nhất trong vùng. Catherine và Lydia may mắn đủ để chưa lúc nào thiếu bạn nhảy , mà đó chính là điều họ đã tìm mọi cách để đạt được tại dạ hội. Vì vậy họ trở về Longbourn, ngôi làng họ sống, cũng là nơi họ là những chủ nhân chính của nó,  trong tâm trạng hân hoan. Họ thấy ông Bennet vẫn còn thức. Thường thì với một cuốn sách ông chẳng còn để ý gì đến thời gian, nhưng vào dịp này thì ông quá ư là tò mò khi nhắc tới sự kiện tối nay, vì nó đã gây nên một kì vọng lớn lao như thế. Ông đã hi vọng rằng tất cả những ý kiến của vợ ông về anh chàng xa lạ kia là sự thất vọng , nhưng ông sớm phát hiện ra rằng ông được nghe một câu chuyện rất khác.

       “Ôi! Ông Bennet yêu quí,” ngay khi bà bước vào phòng, “chúng tôi đã có một buổi tối  vui sướng nhất, một buổi dạ hội tuyệt vời nhất. Tôi ước gì ông ở đó. Jane được ngưỡng mộ hết mức, chả gì có thể được như thế. Mọi người nói trông nó mới tuyệt làm sao. Còn anh Bingley cho nó thật là xinh nên đã nhảy với nó hai lần! Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, ông ạ, anh ta đã nhảy với con bé tận hai lần! Và con bé là kẻ duy nhất trong phòng mà anh ta mời khiêu vũ tới lần thứ hai. Đầu tiên anh ta mời tiểu thư Lucas. Tôi cũng bực lắm khi thấy anh ta đứng với cô ấy! Nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngưỡng mộ cô ấy. Sự thực là chẳng ai có thể ngưỡng mộ cô ấy cả, ông biết rồi đấy. Dường như anh ta rất ấn tượng với con Jane khi con bé tham gia vào điệu nhảy. Thế rồi anh ta dò hỏi con bé là ai, và tự giới thiệu rồi mời nó hai điệu tiếp theo. Hai điệu nhảy của lần thứ ba anh ta nhảy với tiểu thư King, hai điệu lần thứ tư là với Maria Lucas, và hai điệu lần thứ năm lại với Jane, hai điệu lần sáu là với Lizzy, và điệu Boulanger*...”

       “Nếu anh ta còn có chút thương hại tôi ,” ông chồng bà mất kiên nhẫn kêu lên, “thì anh ta chắc có lẽ đã không khiêu vũ nhiều bằng nửa thế! Vì ơn chúa, xin đừng nói thêm gì về bạn nhảy của anh ta nữa. Nhẽ ra phải kể rằng anh ta đã bị sai khớp chân ngay từ lúc đầu!”

        “Ôi, ông chồng của tôi!” Bà Bennet tiếp tục, “Tôi rất mến anh ta. Anh ta đẹp trai quá đi mất! Các chị em gái của anh ta cũng rất quyến rũ. Trong đời mình tôi chưa bao giờ thấy cái gì thanh lịch hơn bộ váy áo của họ . Tôi dám nói rằng đăng ten trên bộ váy dạ hội của cô Hurst...”

         Đến đây bà lại bị cắt ngang lần nữa. Ông Bennet phản đối bất cứ mô tả nào về sự diêm dúa. Vì thế bà đành phải tìm kiếm một nhánh khác của chủ đề chính và thuật lại sự thô lỗ gây sốc của anh Darcy với nỗi niềm cay đắng và một chút phóng đại.

         “Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông,” bà thêm vào , “ Lizzy chẳng mất gì nhiều vì không hợp với sở thích của anh ta. Anh ta là người quá quắt, khó chịu nhất , hoàn toàn không đáng để lấy lòng. Quá là tự cao tự đại đến nỗi không thể chịu đựng được! Anh ta đến chỗ này, anh ta đến chỗ kia , tự tưởng tượng mình là ghê gớm lắm. Chẳng đẹp trai gì cho cam để mà khiêu vũ cùng! Tôi ước gì ông ở đó, ông ạ, để cho anh ta một trận. Tôi là ghét cay ghét đắng anh ta.”



* điệu Boulanger là một điệu nhảy của Pháp



Kiêu hãnh và định kiến, Chương 2







       Ông Bennet nằm trong số những người đợi chờ anh Bingley sớm sủa nhất. Ông đã luôn có ý đến thăm anh ta mặc dù cho đến lúc cuối ông vẫn khăng khăng với vợ rằng ông không nên đi. Và cho đến tận buổi tối, sau chuyến viếng thăm, bà vợ vẫn không được biết về điều đó. Khi đó nó được lộ ra theo cách sau : Trong lúc quan sát cô con gái thứ hai của mình đang trang trí chiếc mũ, ông đột ngột nói với cô :


       “Cha hi vọng anh Bingley sẽ thích nó, Lizzy ạ.”


       “Chúng ta không có cách nào để biết anh Bingley thích gì,” bà mẹ nói một cách giận dỗi, “bởi vì chúng ta không phải đến thăm viếng anh ta.”


       “Nhưng mẹ ơi, mẹ quên rằng là” Elizabeth nói ,“ chúng ta sẽ gặp anh ta tại buổi họp mặt chung và bà Long đã hứa sẽ giới thiệu anh ta.”


       “Tôi chẳng tin bà Long sẽ làm bất cứ điều gì. Bà ấy còn có hai cô cháu gái của chính mình. Bà ấy là người giả dối và ích kỉ, và tôi không đánh giá cao về bà ấy.”


       “Tôi cũng vậy,” ông Bennet nói “và tôi rất vui khi thấy rằng bà đã không dựa vào bà ấy để giúp mình.”


        Bà Bennet không thèm đáp lại lời nào, nhưng không thể kìm được bắt đầu mắng một trong số các cô con gái.


       “Đừng cứ ho mãi như thế Kitty, vì chúa lòng lành! Hãy thương lấy thần kinh của mẹ một chút. Con đang làm đầu mẹ vỡ ra từng mảnh đây này.”


       “Kitty không cố ý ho,” cha cô nói “nó chọn giờ ho sai.”


       “Con không ho để cho vui,” Kitty cáu kỉnh đáp lại. “Khi nào sẽ tới vũ hội tiếp theo của chị thế, Lizzy?”


       “Hai tuần lễ nữa sẽ tới.”


       “Ái chà, ra thế đấy,” mẹ cô kêu lên “ mà bà Long sẽ không quay trở lại cho tới ngày đó. Thế thì bà ấy sẽ không thể giới thiệu anh ta vì rằng chính bà ấy cũng không biết anh ta.”


       “Thế thì, bà vợ yêu quí, bà có lẽ đã có lợi thế hơn bạn của bà  rồi đấy và bà sẽ giới thiệu anh Bingley với bà ấy.”


       “Không thể được, ông Bennet, không thể được, vì chính tôi cũng chẳng quen gì anh ta. Làm sao mà ông có thể cứ đùa cợt như thế?”


       “Tôi kính trọng sự thận trọng của bà. Một mối quen biết trong vòng có hai tuần chắc chắn là quá ít ỏi. Không một ai có thể biết một người đàn ông thực tế là thế nào cho tới cuối thời gian đó. Nhưng nếu chúng ta không mạo hiểm thì ai đó sẽ làm thay : rốt cục là bà Long và các cô cháu của bà buộc phải giữ vững cơ hội của họ.  Bởi vậy khi mà bà ấy cho rằng đó là một cử chỉ tử tế , thì nếu bà từ chối nhiệm vụ , tự tôi sẽ lãnh lấy nó.”


        Các cô gái nhìn cha họ chằm chằm. Bà Bennet chỉ nói “Vớ vẩn, thật vớ vẩn!”


       “Lời ca thán ấy có nghĩa gì?” ông hét lên. “ Bà cho rằng những nghi thức làm quen và stress ở đó là vớ vẩn phải không? Tôi không thể hoàn toàn đồng ý với bà ở đây. Mary , con sẽ nói gì? Vì con là một con bé suy nghĩ chính chắn, cha biết, và còn hay đọc những quyển sách cao cả,  lại hay trích dẫn nó.”


        Mary mong ước nói ra được điều gì đó thật khôn ngoan nhưng chẳng biết nói sao.

“Trong khi Mary đang sắp xếp lại các ý kiến của mình,” ông tiếp tục , “chúng ta hãy quay lại anh Bingley.”


       “Tôi phát chán vì anh Bingley,” vợ ông kêu lên.


       “Tôi lấy làm tiếc vì phải nghe điều đó. Nhưng tại sao bà không nói với tôi như thế lúc trước? Nếu như sáng nay tôi được biết như thế thì tôi chắc chắn đã không đến thăm anh ta. Thật là rất không may, nhưng vì tôi đã chót đến thăm rồi nên chúng ta bây giờ không thể thoát khỏi mối quen biết này.”


        Sự sửng sốt của đám phụ nữ đúng như ông mong đợi, mà có lẽ bà Bennet còn vượt trội hơn tất cả số còn lại. Tuy thế, khi mà sự ồn ào vui sướng ban đầu lắng xuống, bà bắt đầu tuyên bố rằng đó chính là điều mà bà đã trông đợi suốt thời gian qua.


       “Ông tốt bụng làm sao, ông chồng yêu quí của tôi! Nhưng tôi biết rằng cuối cùng thì tôi cũng thuyết phục được ông. Tôi đảm bảo rằng ông yêu các cô con gái của ông vô cùng nên không thể bỏ qua một mối quen biết như thế. Ôi tôi vui quá! Đó cũng là một trò đùa thật hay nữa. Ông chắc đã đi sáng nay mà chẳng hé nửa lời với tôi về điều đó cho đến giờ.”


        “Nào Kitty, bây giờ con có thể ho tùy ý thích,” ông Bennet nói. Vừa nói ông vừa rời phòng , mệt mỏi vì sự sung sướng hân hoan của bà vợ.


        “Các con này, các con đã có một người cha tuyệt vời làm sao!”  bà nói khi cửa phòng đã khép. “Mẹ không biết các con làm thế nào để đền đáp lại lòng tốt của cha, mẹ cũng không biết mẹ phải làm thế nào để bù đắp cho cha vì việc đó. Ở vào độ tuổi này bố mẹ không dễ dàng để mà làm quen với người mới hàng ngày, mẹ nói cho các con biết thế. Nhưng vì lợi ích của các con, bố mẹ sẽ làm bất cứ điều gì. Lydia con yêu, mặc dù con là út, mẹ dám nói là anh Bingley sẽ khiêu vũ với con tại dạ hội tới.”


         “Ôi!” Lydia dũng cảm nói, “Con không sợ vì dù con là ít tuổi nhất nhưng con lại cao nhất.”


        Cả buổi tối còn lại được dùng để phỏng đoán anh ta sẽ đáp lại chuyến viếng thăm của ông Bennet sớm ra sao và quyết định khi nào họ sẽ mời anh ta tới dùng bữa tối.





Kiêu hãnh và định kiến, Chương 1





      Có một sự thật mà cả vũ trụ đều biết, là một người đàn ông độc thân đang sở hữu một tài sản lớn cần phải có một người vợ.

      Tuy vậy người ta ít biết đến cảm xúc hay quan niệm của một người đàn ông như thế khi anh ta mới chân ướt chân ráo tới nơi mình cư ngụ. Sự thực này cũng đã được định rõ trong suy nghĩ của các gia đình quanh vùng rằng anh ta được xem như là món tài sản hợp pháp của cô này hay cô khác trong số các cô con gái của họ.

      “Này ông Bennet yêu quí,” một hôm bà vợ ông ta nói với chồng, “ông có nghe tin Netherfield Park cuối cùng đã cho thuê rồi chưa?”

       Ông Bennet đáp lại là chưa.

       “Nhưng nó cho thuê rồi,” bà trả lời, “vì bà Long vừa ở đó và đã kể cho tôi tất cả mọi chuyện.”

       Ông Bennet không nói gì.

      “Ông không muốn biết ai thuê nó à?” bà vợ không kiên nhẫn được nữa kêu lên.

      “Bà muốn kể cho tôi nghe, còn tôi thì không phản đối việc đó.”

       Điều này đủ là một lời mời.

       “Tại sao ư, ông chồng yêu quí? Ông phải biết rằng, bà Long cho hay, một anh chàng trẻ tuổi giàu có ở miền bắc Anh đã thuê Netherfield Park. Anh ta đến vào hôm thứ hai trên một cỗ xe bốn ngựa kéo, để xem chỗ này. Anh ta đã quá hài lòng với nó đến nỗi anh ta đồng ý với ông Morris ngay lập tức. Anh ta phải nhận nó trước ngày lễ thánh Michael, còn một số gia nhân phải đến dinh thự  trước, vào cuối tuần tới.”

      “Tên anh ta là gì?”

       “Bingley.”

       “Anh ta có gia đình hay còn độc thân?”

      “Ồ, độc thân ông ạ, chắc chắn thế rồi! Một anh chàng độc thân giàu có, bốn hay năm nghìn bảng một năm. Một điều hay làm sao cho các cô con gái của chúng ta!”

      “Sao lại thế? Tại sao mà điều đó lại có thể ảnh hưởng đến chúng?”

      “Ông Bennet yêu quí,” vợ ông đáp “làm sao mà ông lại có thể chán thế không biết! Ông phải biết rằng tôi đang nghĩ về việc anh ta sẽ cưới một đứa trong số chúng.”

      “ Thế anh ta có ý định an cư lập nghiệp ở đây à?”

      “Ý với chả định! Rõ vớ vẩn, sao ông lại có thể nói thế! Nhưng có rất nhiều khả năng rằng anh ta sẽ yêu một đứa trong số chúng và vì thế ông phải đi thăm anh ta ngay khi anh ta vừa mới đến.”

      “Tôi thấy không có dịp nào cho chuyện đó. Bà và các cô con gái có thể đi, hay là bà cho chúng tự đi, mà có lẽ bà cùng đi thì tốt hơn vì bà cũng xinh đẹp như bất cứ đứa nào trong chúng. Không biết chừng anh Bingley lại thích bà nhất trong đám đó.”

      “Ông này, ông cứ nịnh tôi. Tôi chắc chắn đã từng có thời xuân sắc, nhưng tôi bây giờ không có ảo tưởng là mình sắc nước hương trời nữa đâu. Khi một người đàn bà có năm cô con gái đã lớn, bà ấy có lẽ nên từ bỏ ý nghĩ về sắc đẹp của chính mình.”

       “Trong những trường hợp như thế , người đàn bà thường không còn xinh đẹp nữa để mà nghĩ về nó.”

       “Nhưng ông ạ, ông nhất định phải đến thăm anh Bingley đấy, khi anh ta đến đây.”

       “Tôi đảm bảo với bà rằng điều này đi quá cả khả năng của tôi."

       “Thì cũng phải nghĩ đến các con gái của ông chứ. Chỉ cần nghĩ tới cái cơ ngơi tuyệt vời ấy sẽ có thể dành cho một đứa trong số chúng. Ngài William và bà Lucas chắc chắn sẽ tới, hoàn toàn chỉ vì thế thôi, mà nói chung thì ông biết đấy, họ chẳng có bao giờ đến thăm người mới. Ông nhất định phải đi vì nếu ông không đi thì chúng tôi không thể nào đến thăm anh ta được.”

        “Bà quá ư là thận trọng. Tôi dám nói là anh Bingley sẽ rất vui khi được gặp bà. Còn tôi sẽ nhờ bà chuyển lời đảm bảo đến anh ta về sự chấp thuận nhiệt thành của tôi cho việc anh ta cưới bất cứ con bé nào anh ta chọn trong số chúng. Tuy vậy tôi buộc phải nói lời tốt đẹp dành cho Lizzy bé bỏng của tôi.”

        “Tôi mong ông đừng làm điều như thế. Lizzy không hơn những con bé kia tẹo nào. Tôi đảm bảo rằng nó không xinh bằng phân nửa con Jane, cũng không dễ tính bằng nửa con Lydia. Nhưng mà ông luôn thương yêu nó.”

        “ Chẳng có đứa nào trong số chúng nó có gì đáng để giới thiệu cả,” ông đáp lại, “tất cả chúng nó đều ngốc nghếch và chẳng biết gì, giống hệt như lũ con gái khác. Nhưng con Lizzy có điều sáng ý hơn các chị em của nó.”

       “Ông Bennet, làm sao mà ông lại bôi xấu chính con đẻ của mình như thế? Ông lấy làm vui trên sự bực mình của tôi. Ông không thương cho cái thần kinh khốn khổ của tôi.”

      “Bà nhầm rồi, bà yêu quí. Tôi vốn rất tôn trọng thần kinh của bà. Chúng là bạn lâu đời của tôi. Tôi đã nghe bà nhắc đến chúng với sự quan trọng ít nhất là hai mươi năm rồi.”

      “Trời! Ông không biết là tôi đã phải khổ sở thế nào.”

      “Nhưng tôi hi vọng bà sẽ qua khỏi và sống để được thấy nhiều chàng trai trẻ với bốn ngàn bảng một năm đến sống ở vùng này.”

      “Sẽ chỉ là vô ích dù có đến hai mươi người như thế đến đây, vì ông không chịu đi thăm họ.”

      “Phụ thuộc khi nào, bà ạ, nếu có đủ cả hai mươi vị thì tôi sẽ đi thăm tất cả bọn họ.”

      Ông Bennet tính tình rất lạ, một sự pha trộn của nhiều khiếu, hài hước, dè dặt và thất thường đến nỗi kinh nghiệm của hai mươi ba năm cũng vẫn không đủ để vợ ông hiểu được tính của chồng mình. Còn đầu óc của bà thì lại ít gặp trở ngại để phát triển. Bà là một phụ nữ nông cạn, biết ít và đồng bóng. Khi nào mà bà không hài lòng thì bà lại tưởng tượng mình khó ở trong người. Công việc của cuộc đời bà là gả chồng cho các cô con gái, sự khuây khỏa của cuộc đời bà là đi thăm viếng và các tin tức sốt dẻo.