December 13, 2010 at 10:07pm
Chuyện là thế này.
Một cô gái may mắn có được tuổi trẻ và chút nhan sắc. Tính tình cô vui vẻ , dễ hòa đồng, nhưng vô lo vô nghĩ. đúng hơn là cô ngại phải suy nghĩ những gì hơi phức tạp một chút.Cuộc đời này chưa bao gìờ gây sóng gió cho cô vì vậy cô nghĩ cứ từ từ là sẽ có tất cả. Cô bằng lòng tận hưởng tất cả những gì mà sự may mắn đem lại.Chưa lúc nào cô nghĩ nếu như trời bắt cô phải xấu xí , phải nếm chịu đau khổ mà hành trang mang theo mình chỉ là mớ ''vô lo vô nghĩ'' thì lúc đó liệu cô có bằng lòng với tất cả những gì đang có không?
Thế rồi nhiều năm trôi qua, tuổi trẻ rời bỏ cô, nhan sắc rời bỏ cô, chỉ có mớ hành trang ''vô lo vô nghĩ'' vẫn còn chung tình ở lại , dường như nó còn đầy dặn thêm lên.Chỉ có cuộc đời lúc đó không còn phẳng lặng nữa.Xung quanh cô gìờ đây toàn những người xa lạ.Họ trẻ hơn cô, đẹp hơn cô và hiểu biết hơn cô.Sự may mắn đã ra đi theo tuổi trẻ và nhan sắc. Lúc đó cô mới giật mình.Quĩ thời gian không còn nhiều nữa. Những người bình thường trước vẫn ở xung quanh cô, giờ đã ở đâu đó rất xa cô. Họ sống giản dị, nhưng họ không phải là người vô lo vô nghĩ, bởi vậy họ đã kiên nhẫn đi hết con đường của họ-con đường mà một con người đúng nghĩa thấy cần phải đi.
Sự thức tỉnh đó có lẽ là khá muộn để xoay chuyển tình hình, nhưng vẫn còn hơn là không bởi vì lúc đó nó chứng tỏ não của cô ta bắt đầu hoạt động. Có lẽ nó gần với sự sám hối hơn.
Bạn có nhận thấy bản chất của sự vô lo vô nghĩ ấy chính là sự lười biếng không? Sự lưòi biếng của tâm hồn, của trí óc dẫn đến cách sống hời hợt, không sâu sắc.Những con người ấy sẽ lão hóa rất nhanh khi cuộc sống không còn mang lại may mắn cho họ nữa.
NHL
Một cô gái may mắn có được tuổi trẻ và chút nhan sắc. Tính tình cô vui vẻ , dễ hòa đồng, nhưng vô lo vô nghĩ. đúng hơn là cô ngại phải suy nghĩ những gì hơi phức tạp một chút.Cuộc đời này chưa bao gìờ gây sóng gió cho cô vì vậy cô nghĩ cứ từ từ là sẽ có tất cả. Cô bằng lòng tận hưởng tất cả những gì mà sự may mắn đem lại.Chưa lúc nào cô nghĩ nếu như trời bắt cô phải xấu xí , phải nếm chịu đau khổ mà hành trang mang theo mình chỉ là mớ ''vô lo vô nghĩ'' thì lúc đó liệu cô có bằng lòng với tất cả những gì đang có không?
Thế rồi nhiều năm trôi qua, tuổi trẻ rời bỏ cô, nhan sắc rời bỏ cô, chỉ có mớ hành trang ''vô lo vô nghĩ'' vẫn còn chung tình ở lại , dường như nó còn đầy dặn thêm lên.Chỉ có cuộc đời lúc đó không còn phẳng lặng nữa.Xung quanh cô gìờ đây toàn những người xa lạ.Họ trẻ hơn cô, đẹp hơn cô và hiểu biết hơn cô.Sự may mắn đã ra đi theo tuổi trẻ và nhan sắc. Lúc đó cô mới giật mình.Quĩ thời gian không còn nhiều nữa. Những người bình thường trước vẫn ở xung quanh cô, giờ đã ở đâu đó rất xa cô. Họ sống giản dị, nhưng họ không phải là người vô lo vô nghĩ, bởi vậy họ đã kiên nhẫn đi hết con đường của họ-con đường mà một con người đúng nghĩa thấy cần phải đi.
Sự thức tỉnh đó có lẽ là khá muộn để xoay chuyển tình hình, nhưng vẫn còn hơn là không bởi vì lúc đó nó chứng tỏ não của cô ta bắt đầu hoạt động. Có lẽ nó gần với sự sám hối hơn.
Bạn có nhận thấy bản chất của sự vô lo vô nghĩ ấy chính là sự lười biếng không? Sự lưòi biếng của tâm hồn, của trí óc dẫn đến cách sống hời hợt, không sâu sắc.Những con người ấy sẽ lão hóa rất nhanh khi cuộc sống không còn mang lại may mắn cho họ nữa.
NHL
No comments:
Post a Comment