Người ta bảo
Có hai thứ con
người chẳng thể nhìn được ,
Đó là mặt
trời và lòng người.
Anh là mặt
trời của em.
Em luôn nhìn về
phía anh mà không thấy chói,
Chỉ thấy yêu
thương , tự hào.
Người ta bảo
Chưa đến bến
biết sao trong hay đục.
Phải, anh là
bến bờ của em
Vừa trong mà
vừa đục.
Người ta bảo
Hai người bên
nhau bao lâu không quan trọng,
Cái chính là
sự chân thành và sẻ chia.
Em hồn nhiên và
tận hưởng từng ngày,
Yêu hết mình
và không kỳ vọng,
Dựa vào bờ vai
anh và để anh dựa vào bờ vai em.
...
...
Rồi một ngày
kia
Em ngửa mặt
nhìn trời,
Mặt trời chói
lòa khiến em nhòa nước mắt.
Em biết ... mình
chẳng thể nhìn được mặt trời.
Vẫn biết không
kỳ vọng, nhưng sao vẫn phải bận tâm?
Vẫn biết mình
đã có những tháng ngày hạnh phúc, nhưng sao cay đắng thế?
Trời thu xanh,
nắng thu tàn ... sao nắng vẫn chói chang?
Biển bao la, vẻ hiền hòa ... sao chẳng ngừng sóng vỗ?
Em ngửa mặt,
khép mi, nuốt nước mắt vào trong.
...
...
Cuộc đời này
bí ẩn như trời biển
Bởi ta chẳng
thể biết chắc điều chi ở cuối con đường.
Có lẽ vì thế mà
em vẫn muốn lòng mở,
Yêu hết mình
và ... kỳ vọng ở Mặt trời.
No comments:
Post a Comment