Saturday, 22 November 2014

Kiêu hãnh và định kiến, Chương 20


        Anh Collins không bị bỏ lại lâu để im lặng suy ngẫm về mối tình đơm hoa kết trái của mình, vì bà Bennet đang quanh quẩn ngoài tiền sảnh để theo dõi kết cục của cuộc trao đổi đã bước vào phòng ăn sáng ngay sau khi nhìn thấy Elizabeth mở cửa rồi bước nhanh qua bà về phía cầu thang. Bà chúc mừng cả hai, anh ta và chính bà, với lời lẽ ấm áp về một viễn cảnh hạnh phúc của mối quan hệ gần gũi hơn giữa họ. Anh Collins đón nhận và đáp lại những lời chúc này với sự hài lòng không kém, rồi tiếp tục thuật lại những nét chính của cuộc gặp gỡ. Anh thực sự tin vào kết quả của nó mà anh có đủ mọi lí do để thoả mãn, vì sự từ chối dứt khoát của cô em họ với anh có lẽ chỉ là tự nhiên, do tính bẽn lẽn khiêm nhường của cô ấy và sự tế nhị chân chất trong tính cách của cô ấy. 
               
        Tin tức này làm bà Bennet hốt hoảng. Bà chắc sẽ vui sướng cũng như thỏa mãn nếu con gái bà có ý khuyến khích anh ta bày tỏ lời cầu hôn của mình lần nữa, nhưng bà không dám tin vào điều đó, và bà không đừng được phải nói ra.

       “Nhưng theo như điều đó, anh Collins này,” - bà thêm vào –“ Lizzy chắc sẽ nói lí do. Tôi sẽ trực tiếp bảo con bé. Con bé ấy rất ngốc nghếch và cứng đầu lại còn không biết thân phận của mình, nhưng tôi sẽ cho nó thấy.”

      “Tha lỗi cho tôi vì đã cắt ngang bà, thưa phu nhân,” - anh Collins kêu lên – “nhưng nếu cô ấy thực sự ngốc nghếch và cứng đầu, tôi không biết cô ấy liệu có phải là một người vợ đáng mong ước cho một người đàn ông như tôi hay không, khi mà tôi cố nhiên trông đợi một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nếu cô ấy thực sự khăng khăng từ chối lời cầu hôn của tôi , có lẽ tốt hơn hết là đừng ép cô ấy phải lấy tôi, bởi vì nếu như những khuyết điểm của tính cách như thế mà bộc lộ ra thì cô ấy chắc không thể giúp cho tôi có được hạnh phúc."

     “Thưa ngài, ngài đã hiều nhầm tôi.” – bà Bennet nói, đầy cảnh giác –“ Lizzy chỉ cứng đầu trong những chuyện như thế này. Trong các việc khác nó vẫn là con bé ngoan ngoãn. Tôi sẽ trực tiếp đi gặp ông Bennet. Và chúng tôi sẽ sớm dàn xếp chuyện này với con bé, tôi chắc thế.”
               
      Bà chắc đã không cho anh ta thời giờ để đáp lại mà vội vã đi ngay đến chỗ chồng. Bà gọi to khi bước vào thư viện “Ôi, ông Bennet, tôi cần ông ngay đây. Chúng tôi đang sôi sục lên đây. Ông phải bắt con Lizzy cưới anh Collins đi, vì con bé ấy có thể  không muốn anh ta, và ông không khẩn trương lên thì anh ta sẽ đổi ý và không muốn nó nữa.”
               
       Ông Bennet ngẩng đầu lên khỏi quyển sách của mình khi bà bước vào và nhìn bà với vẻ bình thản không quan tâm mà cũng không thay đổi tẹo nào bởi lời bà nói.

      "Tôi chẳng hiểu bà,” - ông nói, khi bà kết thúc bài phát biểu của mình – “cũng không hiểu cái bà đang nói.”

      “Về anh Collins và con Lizzy. Lizzy tuyên bố là nó không muốn anh Collins, còn anh Collins bắt đầu nói sẽ không muốn Lizzy.

       “Thế tôi phải làm gì trong trường hợp này? Chuyện đó dường như là việc vô vọng.”

        “ Chính ông phải nói với Lizzy về chuyện đó. Bảo nó rằng ông dứt khoát muốn nó cưới anh ta.”

        “ Cho gọi con bé vào. Nó sẽ được nghe ý kiến của tôi.
               
        Bà Bennet rung chuông, và Elizabeth được gọi vào thư viện.

       “Đến đây, con, - cha cô kêu lên khi cô xuất hiện – Cha cho gọi con đến vì một việc quan trọng. Cha được biết rằng anh Collins đã đề nghị được cưới con. Có đúng không? – Elzabeth đáp rằng đúng. –   “Rất tốt , và con đã từ chối lời đề nghị này?

       “ Con đã, thưa ngài.”

       “Rất tốt. Bây giờ chúng ta đi đến kết luận. Mẹ con khăng khăng buộc con chấp nhận nó. Có đúng thế không, bà Bennet?”

        “ Đúng, nếu không tôi sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt nó nữa.”

        “Trước mắt con là một sự lựa chọn bất hạnh, Elizabeth. Kể từ ngày hôm nay con sẽ là một người xa lạ đối với cha hoặc mẹ của con. Mẹ con sẽ không bao giờ nhìn mặt con nữa nêú con không cưới anh Collins, và cha sẽ không bao giờ nhìn mặt con nữa nếu con cưới anh ta.”
                 
       Elizabeth không khỏi mỉm cười với cái kết luận như thế trong một cái mở đầu như thế. Còn bà Bennet vốn tin rằng chồng bà sẽ xử lí chuyện này như bà muốn thì tỏ ra thất vọng quá mức.

       “Ông có ý gì thế khi nói như thế, ông Bennet? Ông hứa với tôi dứt khoát buộc con bé cưới anh ta cơ mà.

       “Này bà thân yêu” - chồng bà đáp – “Tôi có yêu cầu hai đặc ân nho nhỏ. Thứ nhất là bà cho phép tôi được tự do sử dụng sự hiểu biết của mình trong trường hợp này, thứ hai là được tự do sử dụng phòng này. Tôi sẽ rất sung sướng có được thư viện này cho riêng mình càng sớm càng tốt.”
               
      Mặc dù thất vọng về chồng mình, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định đó. Bà nói đi nói lại với Elizabeth, hết dỗ ngon dỗ ngọt rồi lại đe dọa cô. Bà cố gắng giữ Jane trong vòng ảnh hưởng của bà , nhưng Jane với tất cả sự dịu dàng có thể đã từ chối can thiệp. Còn Elizabeth lúc thì nghiêm chỉnh thành thực, lúc thì vui vẻ đùa cợt đáp lại sự tấn công của bà. Mặc dù cách cư xử của cô lúc thế này thế khác nhưng sự kiên định của cô không bao giờ thay đổi.
                 
       Anh Collins trong khi đó, đang trầm tư suy nghĩ trong nỗi cô đơn về chuyện đã xảy ra. Anh đánh giá quá cao về bản thân, nên không thể hiểu nổi động cơ nào đã khiến cho cô em họ của mình lại từ chối. Tuy niềm tự hào của anh cũng bị tổn thương, nhưng anh cũng không đau khổ vì những chuyện khác. Tình cảm của anh với cô chỉ là trong trí tưởng tượng, và khả năng cô đáng bị mẹ trách mắng đã ngăn cho anh cảm thấy còn có chút hối tiếc nào.
               
       Trong lúc cả gia đình còn đang rối bời , Charlotte Lucas đến ở vài ngày với họ. Cô gặp Lydia ở ngoài tiền sảnh. Lydia chạy bổ đến cô và kêu lên nửa như thầm thì “Em rất vui vì chị đã đến, vì có chuyện thú vị ở đây! Chị có nghĩ điều gì đã xảy ra sáng nay không? Anh Collis đã ngỏ lời với chị Lizzy nhưng chị ấy không muốn anh ấy.”
               
       Charlotte không có thời gian để trả lời trước khi Kitty cũng chạy đến, để kể cùng một câu chuyện và tham gia vào nhóm. Ngay vừa lúc họ bước vào phòng ăn sáng nơi bà Bennet ngồi một mình ở đó, bà bắt đầu chủ đề đó cũng hệt như vậy. Bà kêu gọi sự cảm thông của cô Lucas và khẩn khoản xin cô hãy thuyết phục cô bạn Lizzy của mình chiều theo ý muốn của cả gia đình. “ Lạy chúa, cô Lucas thân yêu,” bà thêm vào với giọng rầu rĩ “ vì không ai ủng hộ tôi, không ai về phe tôi. Tôi bị đối xử tàn nhẫn, không ai thương xót cho thần kinh đáng thương của tôi.”
               
        Chartllote được miễn thứ đáp lại vì Jane và Elizabeth bước vào.

       “Ái chà, cô ấy đến rồi đây,” - bà Bennet tiếp tục – “trông chẳng thèm để ý và chẳng thèm quan tâm gì đến chúng tôi, cứ như thể chúng tôi đang ở Yorke ( một vùng rất xa ở phía bắc England ND), miễn là cô ấy được tự làm theo ý mình. Nhưng tôi nói cho cô biết, cô Lizzy, nếu cô còn cứ giữ cái ý nghĩ đó trong đầu để mà tiếp tục từ chối mọi lời cầu hôn theo kiểu này, thì cô sẽ chẳng bao giờ lấy được chồng. Tôi chắc chắn thế. Tôi không biết ai sẽ chăm nom cô khi bố cô qua đời, tôi không thể cứ giữ cô, vì vậy tôi cảnh cáo cô. Kể từ ngày hôm nay tôi không còn dính dáng đến cô nữa. Tôi đã nói với cô trong thư viện, cô biết đấy, rằng tôi sẽ không thèm nói với cô nữa, và cô sẽ thấy tôi giữ lời. Tôi không muốn nói chuyện với đứa con vô trách nhiệm. Sự thực không phải là tôi muốn nói chuyện với bất cứ ai. Những người mà phải chịu khổ từ căn bệnh thần kinh như tôi đây có xu hướng là không thích nói nhiều. Không ai có thể biết tôi đã khổ sở thế nào! Nhưng sự đời luôn là thế. Những người không phàn nàn thì không bao giờ được thông cảm.”
              
        Các cô con gái bà im lặng lắng nghe bà kể lể, biết rằng bất kì một cố gắng nào để giải thích hay xoa dịu bà đều chỉ làm tăng thêm sự tức giận. Vì thế mà bà cứ tiếp tục nói, không có ai dám xen vào cho đến khi anh Collins bước vào với vẻ trịnh trọng hơn lệ thường. Khi nhìn thấy anh, bà nói với các cô gái “Bây giờ tôi dứt khoát với điều này, rằng các cô, tất cả các cô hãy ngậm miệng để anh Collins và tôi nói chuyện với nhau một lát.”
                 
       Elizabeth im lặng đi ra ngoài, Jane và Kitty theo sau, nhưng Lydia cứ đứng yên tại chỗ, nhất quyết muốn nghe tất cả. Còn Charllote lưu lại trước tiên là do anh Collins lịch thiệp hỏi thăm cô và toàn thể gia đình vào chính lúc đó, sau nữa là do có chút tò mò mà cô muốn được thỏa mãn, nên cô đi về phía cửa sổ và giả vờ không nghe thấy. Bằng một giọng ai oán bà Bennet bắt đầu cuộc trò chuyện đã được dự kiến “Ôi, anh Collins!”

      “Thưa phu nhân kính mến, - anh đáp – chúng ta hãy im lặng về chuyện này.  – chẳng bao lâu anh lại tiếp tục với cái giọng đầy bất mãn – Tôi không bực mình vì cách cư xử của con gái bà. Chịu đựng những điều tối tệ là bổn phận của tất cả chúng ta, là bổn phận đặc biệt của của một thanh niên có may mắn vì sớm thành đạt như tôi . Và tôi thực sự tin rằng tôi có thể nhẫn nhục chịu đựng. *Có lẽ cảm giác nghi ngờ về hạnh phúc thực sự của tôi có bớt đi thì cũng không thể khiến cô em họ của tôi  ban cho tôi vinh hạnh được cưới cô, và tôi quan sát thấy rằng, sự đau khổ không bao giờ là trọn vẹn, một khi việc đem lại hạnh phúc mà bị từ chối bắt đầu mất đi một chút giá trị của nó theo sự đánh giá của chúng ta.  Tôi hi vọng bà sẽ không cho rằng tôi đã tỏ ra có bất kính nào đối với gia đình bà , thưa phu nhân quí mến, vì đã rút lại kì vọng của mình đối với đặc ân của con gái bà mà không ủng hộ bà và ông Bennet về việc yêu cầu bà dùng quyền hạn của mình can thiệp vào thay cho tôi. Tôi sợ rằng thái độ của mình có lẽ gây khó chịu vì đã chấp nhận sự xua đuổi từ miệng của cô ấy chứ không nghe lời bà . Nhưng tất cả chúng ta đều có thể mắc lỗi lầm. Tôi chắc chắn đã có ý tốt trong toàn bộ chuyện này. Mục đích của tôi là tìm kiếm một người bạn đời đáng yêu cho mình cùng với sự cân nhắc cần thiết vì lợi ích của cả gia đình bà , nếu cách cư xử của tôi là hoàn toàn đáng trách thì tôi đến đây để xin bà thứ lỗi.


 ND: *Cách nói bóng bẩy đó có thể hiểu là : Việc tôi có cho rằng hay không cho rằng cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi thì cũng không làm thay đổi được việc cô ấy không muốn lấy tôi, và việc tôi mang hạnh phúc đến cho cô ấy mà cô ấy lại từ chối thì đã làm nó mất đi giá trị cho nên tôi cũng không thấy đau khổ.




No comments:

Post a Comment