Sương sớm xuân
Hà nội sao không còn thấy?
Là ta chỉ nhận
ra sau nhiều năm thiếu vắng mà thôi.
Đào phai cành
gầy sao ta đâu thấy?
Là khi hoa chợ đầy
chỉ còn nơm đào rực thôi.
Hương thủy tiên
kia sao ta khó thấy?
Hồng, huệ ngạt
ngào xô lấn hương của hoa.
Phố xưa, ngọc
lan nép sau tường gạch thấp
Hương da diết
mà ta biết có ngọc lan.
Gác nhỏ đơn sơ,
mái ngói cũ
Đàn ai da diết
mà ta biết trái tim người.
Em bình thường
như bao người con gái khác
Lẫn trong dòng
đời tôi đang trôi.
Khi mới lớn ta
còn dại khờ,
Háo hức đuổi
theo những vầng mây trắng,
Háo hức đuổi
theo những con bướm trong nắng...
Trời vẫn trong
xanh, nắng vẫn lung linh.
Nay ta đã rõ mây
trời lững lờ trôi
Nay ta đã tỏ
bướm vàng chỉ đùa giỡn thế thôi.
Em qua tôi lặng
lẽ, ánh mắt ấy
Mãi nhiều năm
sau tôi mới nhận thấy
Da diết cái
nhìn trong đôi mắt ấy
Đôi mắt đen
tròn, chỉ mình em mà thôi.
Em như sương sớm
xuân Hà nội ấy,
Nuối tiếc trong
tôi...chỉ là...thế thôi...
No comments:
Post a Comment