Nhớ bài thơ
xưa...là khi tôi còn thơ bé,
Lang thang trên
phố một chiều hè.
“Mỗi mùa hoa,
hè về,
Hoa bay bay bay
bay,
Cánh mỏng manh
xao xuyến lòng người,
Như nhắc ta một
thời...
Mỗi mùa hoa, hè về
Hoa rơi rơi rơi
rơi
Cánh bằng lăng tím biếc bầu trời,
Như nhắc ta một thời...”
Tôi không nhớ thơ ai viết thuở ấy
Mà cũng chẳng dám nhận, mình thuộc đúng lời thơ.
Chỉ là trong tôi hồn thơ ấy
Đọng lại vần thơ nhuộm bóng hình xưa.
Hà nội, phố vắng, hè năm ấy
Bằng lăng tím biếc nhạt nắng hè.
Lá xanh lấp ló giữa chùm chùm hoa thắm,
Lọn tóc đuôi gà thấp thoáng nơi xa xa.
Cô bé ấy, áo cùng màu hoa ấy,
Ngang qua tôi, như chẳng biết có tôi.
Đôi mắt tròn sâu thẳm... mong manh quá,
Khiến lòng tôi bổi hổi bồi hồi.
Ngày sau, ngày sau, rồi ngày sau...
Chẳng hiểu vì sao, lần nào, ...cũng có cớ,
Đưa tôi về phố vắng, để rồi ngẩn ngơ.
Mưa rào Hà nội, sạch bóng lòng đường nhựa,
Trên hè hoa sấu rụng, rắc chỉ lối dẫn đường.
Tôi lại về phố vắng ...tìm đôi mắt ấy
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ ...gửi lại trái tim
mình.
Muà hè qua đi, hàng bằng lăng ấy,
Chỉ còn lại những cành quả sù sì.
Mùa thu qua đi , rồi mùa đông...
Mùa xuân mới đến cùng lá nhú...
...Một mùa hoa nữa lại trôi qua
Thời gian thấm thoát... tuổi xế tà.
Nơi tôi sống rất xa thành phố ấy.
Thành phố tuổi thơ, phố của hoa.
Hà nội, phố vắng, hè năm ấy,
Giữ trọn, đong đầy tuổi thơ tôi.
No comments:
Post a Comment