Friday, 31 January 2014

Nhớ Mẹ của con



“Vọng về đây đôi bờ quạnh vắng

Vọng về đây tiếng hát sớm chiều

Con lắng nghe tiếng mẹ thân yêu

Thao thức lòng con như diều bay gặp gió.”*



Vọng về đây cánh diều  ngập nắng

Vọng về đây đôi mắt mẹ hiền

Tha thiết nhìn con trong nắng chiều

Da diết lòng con như diều bay trong gió.



Đường chân mây cánh cò mải miết

Đồng dâu xanh xanh biếc ngọt ngào,

Con nhớ ghi lời mẹ thương yêu

Thôi thúc lòng con như diều bay theo gió.



Mẹ thương yêu, chân trời tỏa nắng

Mẹ thương yêu, hương lúa ngạt ngào

Luôn nhớ ghi hình mẹ trong con

Thổn thức lòng con như diều bay ngập gió.


* là câu hát vẫn văng vẳng bên tai tôi từ tấm bé mà ko biết nguồn từ đâu? Là cảm hứng cho tôi viết tiếp.

Cánh diều tuổi thơ





Chiều hè nắng lộng gió

Phượng bên hồ rưng rưng

Sắc đỏ nhòe trong nắng

Bọn trẻ vui tưng bừng.



Hè rộng, phố lại vắng

Lũ tôi chạy thả diều,

Thi diều ai cao tít

Sáo diều ai vi vu.



Ve cứ ngân ra rả

Nắng cứ thiêu đốt da

Mặc, chúng tôi cứ chạy

Nhìn theo cánh diều xa.



Trời xanh điểm mây trắng

Phượng đỏ trong lá xanh

Nắng vàng nhuộm phố vắng

Lũ trẻ thơ đầu xanh.



Thời gian trôi theo gió

Cánh diều bay theo gió

Phượng hè vẫn chói đỏ

Người ấy, áo...vẫn đỏ.



Tôi, chàng trai trưởng thành,

Bạn tôi, người đi xa

Bạn tôi, người ở lại

Bọn tôi chẳng ai đành

Quên cánh diều trong gió,

Quên hoa đỏ trong nắng

Cô bé nhỏ năm xưa.



Cánh diều biếc trong nắng

Đem theo cả phố vắng,

Đem theo cả giấc mơ,

Đem theo cả tuổi thơ.




Bài thơ xưa về Cánh Bằng lăng.





Nhớ bài thơ xưa...là khi tôi còn thơ bé,

Lang thang trên phố một chiều hè.



“Mỗi mùa hoa, hè về,

Hoa bay bay bay bay,

Cánh mỏng manh xao xuyến lòng người,

Như nhắc ta một thời...



Mỗi mùa hoa, hè về

Hoa rơi rơi rơi rơi

Cánh bằng lăng tím biếc bầu trời,

Như nhắc ta một thời...”



Tôi không nhớ thơ ai viết thuở ấy

Mà cũng chẳng dám nhận, mình thuộc đúng lời thơ.

Chỉ là trong tôi hồn thơ ấy

Đọng lại vần thơ nhuộm bóng hình xưa.



Hà nội, phố vắng, hè năm ấy

Bằng lăng tím biếc nhạt nắng hè.

Lá xanh lấp ló giữa chùm chùm hoa thắm,

Lọn tóc đuôi gà thấp thoáng nơi xa xa.



Cô bé ấy, áo cùng màu hoa ấy,

Ngang qua tôi, như chẳng biết có tôi.

Đôi mắt tròn sâu thẳm... mong manh quá,

Khiến lòng tôi bổi hổi bồi hồi.



Ngày sau, ngày sau, rồi ngày sau...

Chẳng hiểu vì sao, lần nào, ...cũng có cớ,

Đưa tôi về phố vắng, để rồi ngẩn ngơ.

Mưa rào Hà nội, sạch bóng lòng đường nhựa,

Trên hè hoa sấu rụng, rắc chỉ lối dẫn đường.

Tôi lại về phố vắng ...tìm đôi mắt ấy

Ngẩn ngẩn ngơ ngơ ...gửi lại trái tim mình.



Muà hè qua đi, hàng bằng lăng ấy,

Chỉ còn lại những cành quả sù sì.

Mùa thu qua đi , rồi mùa đông...

Mùa xuân mới đến cùng lá nhú...



...Một mùa hoa nữa lại trôi qua

Thời gian thấm thoát... tuổi xế tà.

Nơi tôi sống rất xa thành phố ấy.

Thành phố tuổi thơ, phố của hoa.

Hà nội, phố vắng, hè năm ấy,

Giữ trọn, đong đầy tuổi thơ tôi.




Mùa đông Hà nội




Mưa bụi bay bay hay rắc rắc,

Gió lạnh buốt tê thấm thịt da,

Đèn phố mờ sương soi không tỏ,

Hàng cây rợp bóng phủ gác nhà.



Anh tiễn em về, đi trên phố,

Tay trong tay chẳng biết lạnh là chi,

Chân chậm bước trên các con phố nhỏ,

Lắng tai nghe văng vẳng tiếng ai đàn.



Phố khuya, đường vắng người qua lại,

Quán nhỏ góc ấy đèn hắt hiu,

Phở nóng vị hương thơm thơm quá

Bước chân xa rồi hương vẫn lưu.



Anh im lặng, em cũng im lặng.

Chỉ có gió vẫn đang thầm thì.

Mách cho nhau tim mình đang hát

Đố với nhau là bài hát chi?



Anh cùng em đi hết mùa đông ấy,

Rồi xuân sang em lên xe hoa.

Xe hoa ấy, người kết hoa duyên ấy

Là chàng ‘mùa đông ấy đi bên em’.