Wednesday, 30 January 2019
Trưởng thành
Thật khó,
Là khi sống như chính mình?
Hay là khi sống không như chính mình ?
Phải chăng sự cô đơn là cái giá phải trả ?
Khi bạn mỉm cười,
Nào ai dám chắc nụ cười đó là vui?
Hay buồn ?
Ẩn chứa sâu nỗi niềm gì ?
Thở dài?
Im lặng?
Năm tháng trôi qua ta đã học được quá nhiều 'bài' sợ...
Ôi lòng người trần gian thật khó lường ...
Trên con đường trưởng thành mà ta lầm lũi tiến
Ánh mắt nụ cười chứa chan tuổi hai mươi lặn tắt dần ...dần.
Âu là cái giá của sự từng trải ?
Tuổi hai mươi đã qua lâu rồi,
Nụ cười ánh mắt hằn, bồi vết nhăn,
Biết sợ và không còn biết sợ...
Trái tim rộng mở khi xưa
Chẳng còn lại bao nhiêu chỗ nữa,
Nhưng lòng bao dung thì mở
Rộng mở thêm nhiều.
Đấy là sự trưởng thành ?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment