Wednesday, 30 January 2019

Xuân về thật rồi


Mưa rơi rơi rắc rắc,
Thấm ướt mi em rồi.
Giọt mưa xuân rắc rắc,
Lòng em, dạ bồi hồi.
Cánh hoa đào nhẹ trôi
Theo gió xuân rắc rắc,
Thẩm hương mắt anh rồi.

Trong mưa xuân lất phất,
Trong hương xuân ngây ngất,
Bất chợt ánh mắt em
Theo gió xuân rắc rắc
Thẩm hương mắt anh rồi.


Trưởng thành


Thật khó,
Là khi sống như chính mình?
Hay là khi sống không như chính mình ?
Phải chăng sự cô đơn là cái giá phải trả ?
Khi bạn mỉm cười,
Nào ai dám chắc nụ cười đó là vui?
Hay buồn ?
Ẩn chứa sâu nỗi niềm gì ?
Thở dài?
Im lặng?

Năm tháng trôi qua ta đã học được quá nhiều 'bài' sợ...
Ôi lòng người trần gian thật khó lường ...
Trên con đường trưởng thành mà ta lầm lũi tiến
Ánh mắt nụ cười chứa chan tuổi hai mươi lặn tắt dần ...dần.
Âu là cái giá của sự từng trải ?

Tuổi hai mươi đã qua lâu rồi,
Nụ cười ánh mắt  hằn, bồi vết nhăn,
Biết sợ và không còn biết sợ...
Trái tim rộng mở khi xưa
Chẳng còn lại bao nhiêu chỗ nữa,
Nhưng lòng bao dung thì mở
Rộng mở thêm nhiều.
Đấy là sự trưởng thành ?

Tuesday, 29 January 2019

Day dứt



Nếu như
Cảm biết kết cục sẽ ...chẳng biết là gì...
Vẫn muốn được thử,
Vẫn muốn nuôi hy vọng.
Ừ thì thử,
Tự cho mình nuôi thêm một cơ hội,
Và đừng oán giận đời nghiệt ngã ?

Chỉ là muốn nuôi hy vọng,
Chỉ là muốn nghĩ với mình chắc sẽ khác,
Kết cục dở dang, chìm đắm khổ đau
Liệu có nên thương thân, trách oán thế gian ?

Ta đâu còn con trẻ nữa.
Cuộc đời vốn dĩ là thế, đâu thể luôn công bằng.
Chấp nhận nó, như nó luôn là thế,
Liệu ta có sẽ thanh thản yên bình ?


Sự tồn tại


Khi bạn chẳng còn đặc biệt nữa
Trong mắt ai...
Là lúc ai đó đã quên bạn.
Đừng trách ai đã vô tâm,
Đừng oán ai đã tuyệt tình...

Với nhau...ta chỉ là những lữ khách trên một chặng của đường đời.
Người... chẳng thể quên hình bóng rừng cây ngọn cỏ dưới bầu trời họ từng qua,
Người... ám ảnh mãi với chùm sao băng chợt hiện rồi vụt tắt.
Vô số người người... quá quen với ánh mặt trời, như quen với hơi thở ,
Và rồi họ không còn nghĩ về không khí và mặt trời.
Vẻ như họ không còn nghĩ suy
Khi mải miết mưu sinh
Tưởng và mơ dòng sông kia chẳng thể cạn?

Khi bạn suy nghĩ
Khi bạn cảm nhận
Trái tim bạn run lên,
Ánh mắt bạn có hào quang rực rỡ,
Bạn trở nên đặc biệt trong mắt ai,
Ai đó trở nên đặc biệt trong mắt bạn...
Phải chăng
Con người ta mới thực sự tồn tại là khi luôn nghĩ suy?



Dối lòng hay ảo mộng


Em trách anh sao vô tâm thế,
Ồ anh vẫn vô tâm ngay từ ngày đầu mà!
Em yêu anh khi anh là chính mình,
Hay chỉ là yêu những điều em đã tưởng tượng về anh ?
Ảo mộng à,
Đã từng có bao giờ anh thực lòng yêu em ?

Có thể chúng mình đã từng yêu nhau,
Từng là cả bầu trời của nhau.
Chúng mình đã từng cãi vã, giận hờn,
Để rồi vội gặp
Chỉ vì nhớ nhung quá khi mà vừa mới chia tay.
Nào ai biết sẽ có lúc mọi thứ sẽ nhạt nhoà,
Nào ai biết nhiều thứ trên đời này có hạn,
...kể cả tình yêu của chúng mình ?

Sao anh cứ im lặng ?
Sao anh chẳng để tâm gì ?
Em gặng hỏi mà sao anh chỉ mãi "bận"?
Em hoang mang, lờ mờ... tự như hiểu,
Hình như... đã đến lúc... chính em phải nói lời chia tay rồi !

Anh này,
Tự là em... muốn chia tay với anh!
...Anh biết!
(... và anh vẫn luôn kiên nhẫn đợi,
 Để tự là em nói trước ở phút giây này!...)


Em gái mưa


Là khi ấy
Một ngày mưa bên khung cửa sổ,
Một tách cà phê vơi,
Một cuốn sách buông ngỏ,
Bất chợt nhìn lên ...và thấy em...

Em đứng sau ô cửa trú mưa,
Những giọt nước mắt lăn dài trên má... mưa...
Thẫn thờ ngó mưa,
Môi hững hờ nếm giọt giọt lệ mưa.
Gió xuân lạnh hắt giọt giọt mưa,
Tóc mai em bết đẫm giọt lệ mưa.

Tôi sững sờ
Bất động sau ô cửa,
Bất lực ngắm trộm em thổn thức trong mưa.


Tự nhắn lòng

Cho dù ta có thận trọng thế nào
            Thì vẫn không ít lần gây lầm lỗi,
Cho dù ta có thông minh đến đâu
            Thì vẫn không ít lần rơi vào tình huống ngớ ngẩn dở khóc cười,
Cho dù ta có lạnh lùng lường hết hậu quả ra sao
            Thì trong sâu thẳm lòng vẫn khóc thầm cay đắng,
Cho dù lòng đã quyết không bao giờ hối hận
             Mà sao đôi lúc vẫn chạnh lòng !

Khắc sâu vậy để đừng quá kỳ vọng,
̣                       Để đừng buông đi sự sống của chính mình.

Cuộc đời này gập ghềnh, khúc khuỷu
Chỉ là chính mình, đi con đường của mình .
Lúc mệt mỏi, hãy tìm chốn tạm dừng nghỉ,
Khi muộn phiền, hãy tìm bạn tâm giao,
Chuyện khó quá, thây kệ cho trời xử,
Gặp nộ cuồng, nhấp ngụm nước mát trong.
Mọi sự là tuỳ duyên, hãy dám làm dám chịu !



Tha thứ


Cuộc đời này vốn dĩ  là một dòng sông,
Chảy ngoằn ngoèo uốn khúc.
Đừng cố ép đường phải luôn là thẳng,
Chỉ cần ta đã cố gắng hết mình.

Thế giới bao la, ta chỉ là hạt cát.
Cuộc đời này vốn dĩ luôn không công bằng
Đời tất sẽ nhiều đau khổ.
Đời quá ngắn so với dòng thời gian,
Cớ sao mãi không thể thanh thản
Cứ khắt khe giày vò hoài bản thân?

Đừng tính toán chi li những điều nhỏ nhặt,
Ta chẳng thể hoàn hảo nhưng ta có thể chân thành,
Ta có thể không giàu có nhưng có thể sống lạc quan,
Ta muốn giải thoát nhưng không bán linh hồn cho quỷ dữ.

Đã cố gắng hết mình thì cũng nên mỉm cười với số phận
Dù số phận chưa nở nụ cười.
Hãy rộng lượng với bản thân mà tha thứ
Sau tất cả những việc ta đã làm với cuộc đời.