Hà nội phố có
hàng cây cơm nguội
Gió hồ về sao
tha thướt dịu dàng,
Bốn mùa thay
nhau cứ đến rồi lại đi
Gác nhà ấy
cũng đã thay màu sơn cũ.
Nhà bên ấy có một
cô con gái
Mái tóc thề
buông chấm ngang vai,
Tình cờ tôi
chợt thấy trong chiều nọ
Cùng một chàng
trai vai sánh vai.
Thu ấy lá vàng
như rụng sớm
Hàng cơm nguội
vàng thêm thẫn thờ.
Nhà tôi bên phố
nhận thiếp cưới
Cha mẹ gả cô
lấy chồng xa.
Khuya trên phố dưới gốc cơm nguội già
Bao nhiêu lần anh
đứng đó rồi lại qua,
Gió thoảng thốt
lùa dọc con phố nhỏ
Lá xào xạc xao
xác ắp đầy âu lo.
Trời chỉ là
chủ nhà đón đưa lữ khách
Xuân hạ thu đông
là những vị khách đến rồi lại đi
Thu này đi để
hẹn ngày năm sau lại đến
Nhưng thu năm ấy
thì chỉ có một mà thôi.
No comments:
Post a Comment