Friday, 30 December 2016
Cô đơn
Đêm thu mênh mang trời cao trong thăm thẳm
Sao xanh vô vàn trên dải ngân hà xa xăm,
Sóng ộp ạp vỗ về bờ cỏ ướt
Gót chân ai thấm lạnh sương khuya.
Gốc cây xù sì thẫm đen đổ nghiêng bên hồ vắng
Bóng ai thẫn thờ ngồi tựa bên cây.
Nào ai dám thú đang cô đơn trống vắng?
Nào ai dám thú mong mỏi tìm được người tri kỷ cùng ai?
Có những khoảnh khắc ta ngất ngây chìm đắm
Trong đôi mắt trong veo hay đôi mắt sâu thẳm
Mà ngỡ như tìm được số phận của cuộc đời.
Âu cũng chỉ là cuộc đời cho ta những khoảng khắc
Để rồi như sóng đẩy ta về với sự thường.
Cuộc đời ta như một con thuyền trên sóng,
Ta là người cầm lái.
Ta muốn tới nơi góc bể chân trời
Nơi ấy có thể chưa từng in dấu chân ai.
Ta lênh đênh trên con thuyền ấy
Cùng bạn đồng hành mà cũng có thể chẳng cùng ai.
Để rồi hiểu
Chẳng thể có ai hiểu đúng tâm hồn ta
Chẳng thể có ai luôn thấu hiểu ai trên thế gian này.
Để rồi càng biết nâng niu
Những tâm hồn nhạy cảm biết cảm thông, xao xuyến...
Những ánh mắt như muốn nói lên lời...
Những cử chỉ thoảng qua không cần nói...
Mà hai tấm lòng thoáng chốc bỗng hiểu nhau.
Người càng hiểu sâu cao
Càng hay suy ngẫm
Càng muốn đào sâu tận nơi cuối con đường ,
Lại càng cô đơn.
Bởi con đường hẹp quá
Chỉ vừa đủ cho một dấu chân người.
Người đời không thể hiểu
Người đời chưa thể hiểu.
Chỉ cần một ánh mắt dõi theo
Thế cũng đủ cho một tâm nguyện rồi!
Vì cô đơn mà họ đã chỉ cho người đời được thấy
Những góc tranh đẹp lay động hồn người
Những câu chuyện đẹp ám ảnh mãi trong kí ức
Những điều kì diệu như hoang tưởng của thế gian
Những suy ngẫm đẹp thôi thúc con người ta phải hành động!
26/10/2016
Subscribe to:
Posts (Atom)